Trong nháy mắt gã liền thay đổi nét mặt, mở chiết phiến, vẻ mặt đắc ý
cười nói: “Ta tới bây giờ chưa từng thấy người biết thức thời như thế. Hôm
nay ta tâm tình tốt, muốn mời ngươi dùng bữa!”Quân Thư Ảnh thản nhiên
liếc gã một cái, khoé miệng mang theo một tia cười lạnh nói: “Nhưng tâm
tình ta không tốt.”
“Ngươi nói gì? Ta mời ngươi đã là nể mặt người rồi, ngươi đừng rượu
mời không uống muốn uống rượu phạt!” Gã thẹn quá hoá giận kêu lên.
Những khách nhân khác thấy có chuyện không ổn đã sớm rời đi. Còn tiểu
nhị bên cạnh lo lắng đến độ vò đầu bứt tai, cứ nhìn qua nhìn lại hai người.
Bọn người đi theo gã cũng ở lại xem náo nhiệt. Chúng tiến lại gần,
Quân Thư Ảnh quét mắt một lượt, cười lạnh nói: “Ta vốn không muốn làm
các ngươi khó xử. Nhưng các ngươi đã muốn tìm đến cái chết, cũng không
thể nào trách ta được!”
Sau một hồi võ đấu hỗn loạn, tiểu nhị ở một bên ôm cái bàn đã bị vỡ nát
khóc không ra nước mắt. Những tên kia mới đây còn ra hình người giờ mặt
mũi đã bầm dập, nằm trên mặt đất khóc thút thít. Quân Thư Ảnh quăng cho
bọn chúng một ánh mắt khinh bỉ: “Không biết tự lượng sức mình.”
Nói xong xoay người đi về phía cầu thang. Bên dưới vang lên tiếng binh
khí, một đám đại hán tiến lên. Gã ở phía sau đứng lên, mở chiết phiến đã bị
gãy nát, nhe răng cười nói: “Ngươi còn không mau đầu hàng đi!”
——————–
Sở Phi Dương đang bồi Mai Hân Nhược trong lốt nam trang đứng trước
một cửa tiệm, lộ ra gương mặt tươi cười nhu hoà vạn năm không đổi, hoàn
toàn không để ý đến ánh mắt quái dị thỉnh thoảng nhìn mình.
“Sở đại ca, huynh cảm thấy thế nào?” Mai Hân Nhược mở nắp một vò
rượu, đưa đến mũi Sở Phi Dương, đôi mắt toả sáng như hào quang của trân
châu.