“Không tồi.” Sở Phi Dương ôn hoà cười nói, đại thẩm to béo trong tiệm
nhịn không được cười ra tiếng. Mai Hân Nhược liếc thị một cái, còn chưa
cảnh cáo, Sở Phi Dương đã bị thanh âm loạn đấu truyền ra từ tửu lâu cách
đó không xa thu hút sự chú ý.
“Muội cứ ở lại đây, không cần theo ta. Ta đi xem có chuyện gì.” Vừa
dứt lời, thân ảnh mạnh mẽ chợt loé lên, nhẹ nhàng nhảy lên mái hiên, đạp
gió hướng đến tửu lâu tráng lệ gần đó.
Đại thẩm trong quán nhận bạc trong tay Mai Hân Nhược, tươi cười nói:
“Cô nương thật có mắt nhìn người a. Vị công tử đó rất xứng với cô.”
Mai Hân Nhược ôn nhu cười cười, ánh mắt nhìn về thân ảnh phía xa
hiện lên tia mất mát.
—————
Sở Phi Dương tràn đầy khí thế theo cửa số tiến vào. Đại sảnh trên lầu
đang hỗn chiến, không ai chú ý đến hắn, chỉ có tiểu nhị ngồi dưới đất ôm
bình hoa thấy hắn, ánh mắt thêm vẻ tuyệt vọng, tay ôm bình hoa chặt hơn.
Ngoại trừ tiểu nhị, đại sảnh chỉ còn hơn mười, hai mươi đại hán vây
quanh một thanh y công tử. Thanh y công tử kia chiêu thức sắc bén, nhưng
không kèm lực đạo, dần dần rơi vào thế hạ phong, trên người đã trúng
không ít đòn. Một đại hán cầm ghế ném vào thanh y nam tử kia. “Rầm”
một tiếng, cái ghế vỡ tan, thanh y nam tử lảo đảo về phía tước, lung lay sắp
ngã.
Đây không phải là lúc biện bạch xem ai đúng ai sai. Sở Phi Dương phi
thân vào giữa trận chiến, kéo thanh y nam tử đang ngã gục về phía trước,
bay lên không trung. Toàn thân hắn tiêu sái, một hắc y đại hán cao to bị bức
lui xuống hơn mười bước. Sở Phi Dương ôm người mình vừa cứu trong
lòng, nhẹ nhàng hạ xuống, dáng vẻ bễ nghễ.Quân Thư Ảnh khi sắp ngã
xuống mặt đất, trong đầu đang nghĩ làm thế nào để giảm bớt lực va chạm –