Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương, nhãn thần lại bắt đầu có chút mê
man tan rã: “Hiện tai ta thực sự rất muốn ngủ….”
“Không thể ngủ, Thư Ảnh, ngươi hảo hảo nhìn ta!” Mấy ngày qua Sở
Phi Dương trơ mắt nhìn Quân Thư Ảnh ngày càng nhập vào mê man, lúc
này bất an trong lòng lại càng tăng lên, Sở Phi Dương lựa chọn tin tưởng
trực giác đột nhiên tới, tuyệt đối tuyệt đối không thể để Quân Thư Ảnh ngủ.
“Ngươi đã ngủ quá nhiều rồi, hiện tại không được nhắm mắt lại. Thư
Ảnh, ngươi nghe, ngươi còn chưa thấy Lân Nhi. Hơn nữa ngươi cho là thấy
qua Lân Nhi là có thể yên tâm rồi sao, ngươi để ta ở nơi nào? Ngươi nếu
như dám rời bỏ ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ ngươi! Ta không biết ta sẽ
làm ra chuyện gì. Thư Ảnh, ngươi nhìn ta, ngươi có nghe thấy không?!”
Sở Phi Dương hai tay nâng mặt Quân Thư Ảnh, dùng sức vuốt ra vài
đạo màu hồng trên khuôn mặt tái nhợt. Quân Thư Ảnh lắc lắc đầu, giật giật
môi: “Ta mệt chết đi, mệt chết đi….”
Sở Phi Dương kéo Quân Thư Ảnh để y tựa vào ngực mình, hai tay run
rẩy kéo cổ tay y: “Mệt sao? Thư Ảnh, ngươi cố chịu đựng, nghìn vạn lần
không được ngủ.” Hắn nói xong liền bắt lấy mạch môn của Quân Thư Ảnh,
mạnh mẽ truyền chân khí vào. Chân khí giống như lưỡi dao bá đạo đấu đá
lung tung trong cơ thể, đau đớn giống như bị cắt xé khiến Quân Thư Ảnh
khó có thể chịu được cứng ngắc thân thể kêu ra tiếng.
“Thư Ảnh, cố chịu, đợi sư phụ trở về.” Sở Phi Dương ôm chặt Quân
Thư Ảnh, để y nhìn mình, lau đi mồ hôi bên thái dương, kéo táy áo lên chìa
tay mình ra: “Ta biết sẽ đau, ta và ngươi cùng chịu, đến….”
Quân Thư Ảnh cắn chặt hàm răng nhìn Sở Phi Dương, thỉnh thoàng
không chịu nổi đau đớn trong cơ thể phát ra tiếng rên rỉ, hắn chăm chú nhìn
vào đôi mắt ôn nhu của Sở Phi Dương, mạnh nhào tới, hung hăng cắn lên
vai Sở Phi Dương.