DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1171

chặt trên thạch bíchkhẩn trương hướng phía hai người đã khuất bóng kêu
gào. Ở đây người duy nhất còn có chút đồng tình với Nguyên Tình là Sở
Vân Phi, nàng hiện tại chỉ có thể dựa vào Sở Vân Phi, hy vọng bằng vào
chút thương cảm của cậu mới có thể bảo vệ được sư đệ của nàng.

Sở Vân Phi đang vội vã lên đường bỗng ngừng một chút, lại tiếp tục dẫn

Sở Phi Dương đi tìm Nguyên Tình.

“Câm miệng đi lão thái bà, người điên chính là ngươi.” Tô Kỳ Tranh

nhìn sư nương đang điên cuồng muốn giãy dụa khỏi xiềng xích, ra hiệu cho
Phó Giang Việt đánh một chưởng khiến lão bà hôn mê bất tỉnh, lại quay
sang Tô Thi Tưởng: “Ca, hiện tại phải làm sao đây?”

Tô Thi Tưởng than nhẹ một tiếng: “Còn có thể làm gì bây giờ, sai người

đến trông giữ sư nương, chăm sóc cho thật tốt. Còn Nguyên Tình, Sở đại
hiệp còn cần nhờ hắn cứu Quân công tử, tạm thời sẽ không thương tổn hắn.
Việc sau này phải nhờ vào Vân Phi.”

Phó Giang Việt chạy đến bên hai người, trái ôm Tô Thi Tưởng, phải ôm

Tô Kỳ Tranh, ngửa đầu cười nói: “Đúng vậy, chuyện sau này không liên
quan chúng ta, nhị vị mỹ nhân không nên hao tâm tổn trí.”

Tô Thi Tưởng chỉ khẽ cười, Tô Kỳ Tranh lại hung hăng lấy khuỷu tay

thúc gã một cái, Phó Giang Việt nhẫn nại chịu chút đau đớn này vẫn như cũ
tả ủng hữu ôm, đây chính là niềm vui lớn nhất của đời người, một chút đau
đớn nho nhỏ này có là gì.

Sở Phi Dương theo Sở Vân Phi lên đến đỉnh núi, nơi này băng tuyết

ngập trời lạnh lẽo vô cùng, lại có một ôn tuyền nho nhỏ,toả ra nhiệt khí vô
cùng dễ chịu.

Sở Vân Phi chỉ một bóng dáng cách ôn tuyền không xa: “Hắn ở nơi

này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.