DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1210

hải. Tựa hồ đối với tình yêu thương của Quân Thư Ảnh đã từ lâu khắc lại
dấu vết trên cốt nhục bọn nó.

Lân nhi từ trong tấm áo choàng nặng chịch vươn tay ra, nắm lấy vạt áo

Quân Thư Ảnh hô một tiếng: “Phụ thân—”

“Có chuyện gì?” Quân Thư Ảnh cúi đầu xuống, liền thấy tiểu nhi tử

ngước khuôn mặt trắng nõn nộn nộn nhìn mình, “Lạnh không? Chịu đựng
một chút, chúng ta sắp về nhà rồi.”

Lân nhi lắc đầu: “Hài nhi không lạnh. Phụ thân, sau này hài nhi thực sự

không cần đi theo sư công học võ sao?”

Quân Thư Ảnh kéo kéo dây cương, tiếng vó ngựa ôn hoà xuống. Y đưa

tay xoa xoa khuôn mặt bị gió thổi đến lạnh giá của Lân nhi, than nhẹ một
tiếng nói: “Lân nhi muốn học sao?”

“Hài nhi muốn làm đại nhân vật, để phụ thân được vẻ vang!” Thanh âm

đồng trĩ trong trẻo vang lên mạnh mẽ, rồi lại có chút thì thầm, giống như
một tiểu hài tử chân chính có chút làmnũng nói ra: “Thế nhưng hài nhi
cũng không muốn rời xa phụ thân…”

Sở Phi Dương lúc này cũng thả chậm mã tốc, sóng đôi cùng ngựa của

Quân Thư Ảnh, cánh tay vẫn tuỳ ý ra roi cười nói: “Hai người các ngươi thì
thầm cái gì vậy, nói cho ta nghe một chút.”

Lân nhi đem những lời vừa nói từng câu từng chữ lập lại một lần, Sở

Phi Dương nghe xong đưa tay ở trên má Lân nhé véo nhẹ một cái cười nói:
“Đúng là huệ tử, có chí hướng. Ngươi muốn có tiền đồ, ta và phụ thân
ngươi dạy ngươi cũng được. Lúc trước bởi vì sư công thấy ngươi căn cốt
kỳ giai nên thập phần yêu thích, nên ta mới để ngươi đi theo sư công.
Ngươi cũng biết sư công tuổi tác đã cao, Tiểu Tùng cũng không có khả
năng bồi ở bên người sư công vĩnh viễn, một mình người đơn độc, dù võ
công cao tới đâu cũng sẽ tịch mịch.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.