đáng tin. Nhưng khoảng khắc này, tâm tình trong đôi mắt kia cứ lúc ẩn lúc
hiện, tuy rằng hắn không hiểu nhưng quyết định tin tưởng y lần này.
“Ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng đi.” Sở Phi Dương nói.
Quân Thư Ảnh ý cười càng sâu. Y ngồi ngay lại, dáng vẻ rất thoải mái.
Đột nhiên không hề báo trước, y đứng dậy tấn công. Sở Phi Dương cả kinh
vội nâng kiếm chống đỡ, thì một làn khói trắng xuất hiện. Hắn tra kiếm vào
vỏ, tiến lên phía trước bắt người nhưng chỉ mò vào khoảng không. Tứ phía
vang lên âm thanh rì rào nho nhỏ, bọn gia đinh chung quanh bối rối, rồi
một tên kêu lên thảm thiết: “Trùng! Rất nhiều trùng! A!”
Sở Phi Dương chán nản, muốn đuổi theo Quân Thư Ảnh nhưng chỉ có
thể chờ đám khói trắng quỷ dị trước mặt tan đi. Ngay lúc mắt nhìn thấy lại
được thì hắn phát hiện các loại độc trùng đủ màu đông nghìn nghịt đang
thối lui như thủy triều.
Sở Phi Dương kiểm tra xung quanh một lúc. Mai Hướng không đáng lo
ngại, trong đám gia đinh có không ít người bị độc trùng cắn nhưng chỉ bị
thương chứ không nguy hiểm đến tính mạng. Sở Phi Dương dặn vài gia
đinh mang Mai Hướng rời khỏi đây, rồi lập tức cầm kiếm đuổi theo.
——————————–
Quân Thư Ảnh loạng choạng, thất tha thất thểu bước đi. Ngoại trừ việc
lãnh một cước của Sở Phi Dương thì y cũng bị độc trùng cắn, thương tích
càng thêm nặng. Quân Thư Ảnh dựa vào góc tường nghỉ một chốc, rẩy rẩy
cổ tay áo, vài xác độc trùng rơi ra. Y ghê tởm nhìn thoáng qua, tiếp tục
gắng sức lê đi. Y hiện giờ nội lực mỏng manh, căn bản không thể tự bảo vệ
mình khỏi lũ độc trùng mãnh liệt. Thật sự là y đã không còn biện pháp nào
khác mới thực hiện đòn tấn công có thể gây lưỡng bại câu thương này.
Y biết bọn độc trùng không thể cầm chân Sở Phi Dương lâu, một khắc y
cũng không dám quay đầu lại nhìn ngõ tắt hẻo lánh xem hắn có đuổi theo