DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 131

hay không. Cảnh vật trước mắt y càng lúc càng mơ hồ, mồ hôi lạnh túa ra,
cuối cùng y cũng không chống đỡ nổi nữa mà ngã sấp xuống. Mặt va vào
đất, bụi đất cũng bay vào miệng, khiến họng y khô khốc.

————————

Nói y ngủ thì đúng hơn là bất tỉnh, bởi khi ngủ mới không an ổn mà bị

ác mộng quấy phá không ngừng. Ác mộng của y hỗn loạn, lung tung mơ
hồ. Khi y đột nhiên tỉnh lại cũng không biết vì sao mình lại mê mang. Đầu
y đau như sắp nổ tung đến nơi. Quân Thư Ảnh suy nghĩ một lúc mới nhớ
lại từ đầu đến cuối, nhớ rằng mình đã té xỉu ở một cái hẻm nhỏ.

Quân Thư Ảnh quan sát cách bài trí xung quanh. Căn phòng rộng rãi,

sáng sủa, bài trí tinh mỹ, dường như đây là một gian phòng hảo hạn của
khách điếm. Vết thương trên người y cũng đã được băng bó cẩn thận. Nhìn
qua cũng biết là y đã được người khác chữa trị.

Quân Thư Ảnh thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy sự khó chịu trong người đã

biến mất. Nhưng cơn đau đớn dai dẳng như thủy triều ập vào khiến đầu y
như muốn nổ tung. Quân Thư Ảnh than nhẹ, tay gác lên trán.

Y còn chưa kịp làm gì tiếp thì bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước

chân nhẹ nhàng. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng,
cuối cùng dừng lại trước cửa. Quân Thư Ảnh nhắm mắt, giả vờ như mình
vẫn chưa tỉnh lại.

Người nọ mở cửa phòng, đi đến bên giường nhìn nhìn. Quân Thư Ảnh

cảm giác được một thân ảnh cao lớn đang đứng bên giường. Khi người nọ
quay đi thì y mở mắt ra. Quân Thư Ảnh nhìn người nọ đặt chén dược lên
bàn.

Thân ảnh cao ngất, y phục màu đen mộc mạc giản dị – Quân Thư Ảnh

không thể tin được, cứ mở to mắt ra mà nhìn. Y lẽ ra nên phóng ra hết tất
cả các loại độc dược mà Cao Phóng đã đưa cho mình, nhưng hiện tại y tràn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.