Sở Phi Dương khẽ nhíu mày nhìn y, nói: “Ta không ngăn cản ngươi trở
về!”
“Ngươi!” Quân Thư Ảnh chán nản, tiện tay cầm viên ngói ném về phía
hắn. Sở Phi Dương cũng không nhúc nhích, viên ngói cách hắn khoảng hai
bước liền giống như đụng phải một bức tường vô hình, rơi xuống.
Quân Thư Ảnh oán hận nhìn chăm chú Sở Phi Dương một lúc, sau đó
cười lạnh, xoay người bỏ đi.
Âm thanh mái ngói bị dẫm lên xa dần, cước bộ y xem ra có vẻ vững
vàng hữu lực, không biết nội lực trong người còn lại bao nhiêu?
Sau đó truyền đến âm thanh người nhảy uống đất, y lảo đảo không vững
vấp vài bước, những câu mắng đầy oán hận vang lên.
Sở Phi Dương uống rượu, cười nói: “Không thể tưởng tượng được là
Quân Giáo chủ nửa đêm lại có nhã hứng nhảy múa bên ngoài cửa phòng.”
Bên kia im lặng một lúc, rồi sau đó là tiếng cửa đóng sầm vào. Sở Phi
Dương sẽ không ngạc nhiên nếu ngày mai vào phòng y thấy mặt bừa bãi.
Chắc hắn phải bồi thường cho lão bản rồi.
Gần trưa mà trong phòng Quân Thư Ảnh vẫn không có chút động tĩnh
gì. Sở Phi Dương sợ y lại có hành động đập phá bừa bãi quá trớn nữa liền
gõ cửa gọi y, quả nhiên nửa ngày cũng không có tiếng trả lời. Sở Phi
Dương một cước đá văng cửa gỗ, nhanh chóng đi vào, nhìn Quân Thư Ảnh
vẻ mặt tiều tụy đang ngồi trên giường, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn gì?”
Sở Phi Dương bất đắc dĩ nhìn quanh căn phòng đầy những mảnh vỡ.
Mấy cái đó đều là hàng thượng đẳng, mà lão bản của tửu lâu này cũng
không phải là kẻ hào phóng. Không biết y còn muốn làm khó hắn đến mức
nào.