“Không cần nhìn cũng biết mà.” Quân Thư Ảnh nhíu mày nói: “Đừng
quên còn cái cửa đằng sau ngươi nữa.” Quân Thư Ảnh chỉ chỉ. Sở Phi
Dương quay về sau, nhìn cửa phòng lung lay sắp ngã.
“Cảm tạ ngươi đã nhắc nhở.” Sở Phi Dương thở dài nói: “Ngươi nên ăn
gì đi. Ngươi muốn ăn gì? Ta sẽ đi lấy.”
Sở Phi Dương mang tư thái như thế trong tay nắm toàn bộ thế cục khiến
Quân Thư Ảnh rất chán ghét. Y nhận ra mình đang ngồi trên giường thì
trông có vẻ yếu thế so với hắn liền xuống giường, đứng thẳng đối mặt với
Sở Phi Dương, lạnh lùng nói: “Sở Phi Dương, đừng dùng khẩu khí này nói
chuyện với ta. Ngươi cũng đừng quên trước sau gì ta và ngươi cũng là kẻ
thù. Chỉ cần có cơ hội, ta sẽ lập tức lấy mạng ngươi!”
Sở Phi Dương đương nhiên biết điều này. Hắn cũng chưa từng ảo tưởng
Quân Thư Ảnh là một người thiện lương gì. Hắn biết, cho dù là lúc Quân
Thư Ảnh suy yếu nhất, hắn cũng phải đề phòng y bất ngờ vươn tay đoạt
mạng mình.
Có điều…
Quân Thư Ảnh đứng thẳng như thế, cái bụng đã gần sáu tháng hiện lên
rõ ràng dưới lớp y phục đơn bạc. Sở Phi Dương vô tình liếc mắt nhìn, rồi
lại lập tức dời ánh mắt đi. Không hiểu sao hắn cảm thấy chột dạ…“Đa tạ
ngươi đã nhắc nhở.” Sở Phi Dương chỉ lộ ra vẻ thản nhiên, cười nói. Quân
Thư Ảnh ra vẻ đối chọi gay gắt nhưng hắn chỉ dùng sự ôn nhu đáp lại khiến
y cảm thấy thật khó chịu. Y bình tĩnh nhìn chằm chằm Sở Phi Dương một
lúc, rồi oán hận xoay người, bắt đầu mặc y phục.
Sở Phi Dương âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhìn bóng lưng y, nói: “Ngươi
rửa mặt trước đi, ta đi lấy thức ăn.” Nói xong hắn xoay người muốn rời đi
thì Quân Thư Ảnh đã lạnh lùng kêu lên: “Đứng lại! Ta có tay chân đầy đủ,
tự mình đi ăn được. Ngươi bớt quản chuyện của ta đi!”