DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1393

Quân Thư Ảnh nghiêng người dựa tại thành cửa sổ, thần sắc uể oải,

không nói lời nào. Sở Lân vẻ mặt già dặn nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi bỏ lại
Sở Kỳ một mình buồn chán.

Vốn là người một nhà bốn người sẵn dịp đầu xuân du ngoạn, ai ngờ a

cha vừa vặn lại còn phải nhận mệnh lệnh của phái. Dọc đường đi ngay cả
chơi đùa cũng không thể tận hứng.

Ngày hôm qua bốn người vừa đặt chân tới Phúc Lai huyện, Sở Phi

Dương sáng sớm hôm nay lại vội vàng chạy tới Tào bang thu xếp chính sự.
Tào bang này là do môn hạ Thanh Phong kiếm phái trông coi, cũng là một
sản nghiệp kiếm tiền của phái, Sở đại hiệp có bận rộn thì cũng phải cố
gắng.

Bốn người hẹn giữa trưa nay tại Vạn Phúc các gặp mặt, vậy mà Sở Phi

Dương đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng.

Sở Kỳ trăm điều buồn chán, muốn đi trêu ghẹo Lân nhi, Lân nhi cũng

không để ý đến hắn, liền ngậm ngùi đi đến bên cạnh Quân Thư Ảnh.

Nghĩ đến vừa rồi Quân Thư Ảnh khinh công phiêu lượng, Sở Kỳ liền

hào hứng.

“Phụ thân a, a cha đại hiệp có phải hay không lại dạy người thi triển

khinh công như vậy?”

Như thế nào càng nhìn càng thấy đẹp mắt, vừa mềm mại uyển chuyển

lại ung dung phiêu dật, thoáng như tiên giáng trần. Nhưng thực tế trong đó
phải sử dụng rất nhiều động tác, lại tốn nhiều khí lực.

Sở Kỳ ở trong lòng than nhẹ một tiếng. A cha chính xác là vì lợi ích của

chính mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.