người tới đây thông báo tại hạ một tiếng, đều là Thanh Phong kiếm phái
môn hạ, ngàn vạn lần đừng khách khí.”
Sở Phi Dương đã nói như vậy, La đại tiểu thư cũng không khách sáo,
hướng về phía Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cáo từ rồi vội vàng rời đi.
Sở Kỳ gắp một miếng cá thả vào trong bát đệ đệ, một bên nói: “Đệ đệ, a
cha chúng ta sức quyến rũ lại vừa đánh trúng trái tim một vị cô nương rồi.”
Sở Lân gật đầu nói: “Ân, đúng vậy!”
Sở Phi Dương cố tình lấy chiếc đũa dơ của hắn gõ gõ lên đầu hai tên
tiểu tử, giả vờ giận giữ nói: “Tiểu hài tử biết cái gì, hảo hảo ăn cơm của các
ngươi đi.”
Quân Thư Ảnh lại cầm đũa gõ hắn một cái: “Không được đánh đầu tiểu
hài tử.”
Sở Phi Dương sờ sờ gáy, bị người ta gõ đầu còn phải ngoan ngoãn (bản
raw tác giả viết là “
狗腿“, nghĩa là chân chó =.=!) thay người ta gắp đồ ăn:
“Hảo hảo, không đánh, không đánh. Thư Ảnh, ăn cơm.”
Quân Thư Ảnh nhìn thấy Sở Phi Dương khuôn mặt tuấn suất (ánh tuấn,
đẹp trai)đang sáp lại, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
Bộ dạng tuấn, tính cách hảo, năng lực cao.Namnhân như vậy, nữ nhân
không thích mới kỳ lạ.
Ngoại trừ có điểm ít đọc sách…
Quân Thư Ảnh không hề nhìn hắn, cắn cắn đầu đũa, lại nói: “Phi
Dương, ngươi nói La gia bang sự tình có phải có liên quan đến chuyện sáng
nay?”