Tín Bạch nhìn về phía Kỳ Lân ba người vừa mới tới, ha ha cười một
tiếng, nói: “Ninh Viễn rất giống Vân Thâm khi còn nhỏ a, cùng giống như
cái tiểu bàn đôn. Thạch Đầu, Lân nhi, xuất môn lâu như vậy, mau tới đây
để gia gia nhìn một chút.”
Cao Phóng nghĩ đến Tín Vân Thâm hồi nhỏ cũng bộ dạng là tiểu bàn oa
như vậy, liền yêu mãi không thôi. Tiêm tú thiếu niên bây giờ đã trở thành
một thanh niênchững chạc. Cao Phóng ngược lại thỉnh thoảng nhớ đến lúc
đầu, thiếu niên chỉ tới ngực mình hàng ngày đều ở bên cạnh xum xoe.
Kỳ Lân hai người cùng đi đến trước giường phụng bồi lão gia tử trò
chuyện. Sở Phi Dương muốn nói một chút chính sự, trái lại cũng không xen
vào được, đành phải đi ra ngoài.
“Thư Ảnh, trước quay về viện tử lý nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều
chúng ta qua tìm Vân Thâm.” Sở Phi Dương quay đầu lại nhìn Tín Bạch,
bắt gặp Tín Bạch đang thương yêu mà sờ lên khuôn mặt Thạch Đầu và Lân
nhi, nhíu mày nói gầy gầy. Tín Bạch sớm không quản chuyện trong môn
phái, hiện giờ con cháu lão cả sảnh đường, lại càng vui vẻ an hưởng tuổi
già. Sở Phi Dương liền bỏ qua ý muốn cùng với sư phụ bàn bạc chuyện Vô
Cực sơn trang.
Quân Thư Ảnh liếc nhìn Cao Phóng một cái, Cao Phóng lập tức ngầm
hiểu, hướng về phía Quân Thư Ảnh nói: “Trong hậu viện đang sắc thuốc, ta
hiện tại không thể đi. Giáo chủ, buổi tối ta sẽ đến tìm người. Mọi người
ngày hôm nay cũng đừng xuống núi.”
Quân Thư Ảnh gật đầu: “Hảo, ta chờ ngươi.” Mắt thấy Kỳ Lân hai hài
tử tạm thời nửa khắc cũng sẽ không ly khai, Quân Thư Ảnh liền xoay người
đi ra ngoài cửa, Sở Phi Dương cũng đi theo sau y.
Hai người đi ra khỏi viện tử lý của Tín Bạch, hướng về phía viện tử lý
mà ngày trước Sở Phi Dương đã từng ở. Sở Phi Dương đi ở bên cạnh Quân