DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1519

“Cầm Anh ngoan, đây là một mảnh tâm ý của Sở đại hiệp, ngươi không

nên đãi mạn.” Thạch Lệ vẫn mềm giọng dỗ dành.

“Không thể được, không thể được.” Cầm Anh dường như hết sức mâu

thuẫn, ngón tay nắm chặt lại, lắc đầu vẻ mặt như muốn khóc, sắc mặt vốn
đang được Cao Phóng điều dưỡng đã có một chút hồng hào nay lại trở nên
trắng bệch.

“Vũ phách cùng Cầm Anh có quan hệ gì?” Cao Phóng thấy Cầm Anh

chật vật như vậy, nhịn không được phải lên tiếng.

Cầm Anh cướp lời Thạch Lệ: “Vũ phách phải lấy máu của ta để chế

thành. Máu của ta, một giọt là dược, ba giọt là độc, hơn nữa là không có
giải dược, người trúng độc vĩnh viễn chịu tra tấn, đêm không trăng lại đau
đớn tột cùng, trừ phi có…”

“Cầm Anh, ta đã đem điểm có hại của vũ phách nói ra cả rồi.” Thạch Lệ

cắn răng, vẻ mặt đau khổ, “Nếu ta có thể cứu ngươi, ta sẽ không phiền Sở
đại hiệp phải làm chuyện khó khăn như vậy.”

Cầm Anh nhìn Sở Phi Dương, Sở Phi Dương gật đầu với hắn: “Thạch

trại chủ quả thực đã nói tất cả. Cầm Anh, ngươi không cần suy nghĩ nhiều,
nếu là vì cứu một mạng người, cho dù bằng cách nào cũng nên thử một lần,
huống hồ cũng không nguy hiểm đến tính mệnh, Cao Phóng sau này có lẽ
có thể tìm ra phương pháp hóa giải.”

“Nhưng…” Trong khi Cầm Anh còn ngập ngừng, Thạch Lệ đã cầm lấy

tay trái của hắn, lấy ra một con dao nhỏ, “Cầm Anh, chịu đựng một chút.”

“Chậm đã.” Thanh Lang lại lên tiếng, vẫy tay một cái, phó nhân phía

sau khom người đưa lên một chiếc chén màu xanh đậm.

“Tuy rằng Sở Phi Dương đã đồng ý, nhưng ta vẫn cảm thấy người này

không thể tin. Đây là chiếc chén đắc dụng của ta, hứng vũ phách kia vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.