với ngươi, tên tiểu nhân âm hiểm!”
Sở Phi Dương nhanh chóng mang Quân Thư Ảnh về khách điếm. Quân
Thư Ảnh nhắm mắt, nghe tiếng gió vù vù lướt qua bên tai. Sở Phi Dương
hao tốn nội lực như thế khiến Quân Thư Ảnh cơ hồ có thể nghe được tiếng
độc tố lan tràn khuyếch tán trong cơ thể hắn.
Hai người theo lối cửa sổ chui vào phòng Sở Phi Dương.
Vừa vào cửa Sở Phi Dương đã đẩy Quân Thư Ảnh ra, ngã ngồi lên ghế.
Hắn cẩn thận rút mũi tên trên vai trái ra, rồi đến những thanh ngân châm
trước ngực. Miệng vết thương tuy nhỏ nhưng xung quanh là một mảng lớn
máu đen ẩn dưới da. Quân Thư Ảnh đứng một bên nhìn chằm chằm, đến
khi Sở Phi Dương lạnh lùng trừng y, y mới hoàn hồn. Đôi mắt hiện rõ sự
không kiên nhẫn thậm chí còn khiến y hơi hoảng sợ.
“Ngươi còn nhìn? Đưa ta giải dược!” Sở Phi Dương khó nhọc nói.
Quân Thư Ảnh nhíu mày. Hắn vốn biết là y muốn hắn chết, sao còn dám
kiêu ngạo đòi y đưa giải dược?! Thật nực cười! Quân Thư Ảnh cẩn thận
bước về phía cửa.
“Ta nói đưa ta giải dược!” Vài sợi tóc tán loạn trước mặt Sở Phi Dương,
giọng nói cực kỳ giận dữ. Lần đầu tiên Quân Thư Ảnh thấy hắn đáng sợ
như vậy mặc dù trước kia y từng đối mặt với hắn khi hắn mang sát khí khắp
người.
Nhưng mặc kệ Sở Phi Dương có uy hiếp như thế nào, Quân Thư Ảnh
biết hắn đã suy yếu đến mức không thể đứng dậy nổi. Không ai trúng độc
của Cao Phóng mà sống qua nửa nén hương, dù người đó có là Sở Phi
Dương đi chăng nữa.
Y hiện tại có thể ung dung mà đi, như vậy chắc chắn Sở Phi Dương sẽ
chết. Y sẽ báo được thù, hơn nữa từ nay về sau không cần phải lo lắng về