tường, nhưng phát hiện Quân Thư Ảnh vẫn chưa lên cùng mình. Hắn cúi
đầu nhìn xuống, lại thấy Quân Thư Ảnh đang ở dưới ngẩng đầu nhìn hắn.
Sở Phi Dương nhíu mày, nội lực hắn truyền cho Quân Thư Ảnh sao lại sớm
cạn kiệt như thế chứ. Xa xa có tiếng bước chân đến gần, hiện tại hắn không
còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa. Sở Phi Dương chỉ có thể nhảy xuống,
nắm lấy Quân Thư Ảnh cùng y phi thân lên tường. Chợt hắn nhìn thấy
trong mắt Quân Thư Ảnh hiện lên một tia nhìn độc ác.
Hắn hơi giật mình, nhưng những điều hắn không ngờ đến lại đột nhiên
xảy ra.
Sở Phi Dương thở dài – phía xa là mũi tên vô thanh vô thức bay tới,
trước mắt là một kẻ thâm hiểm đang chờ hắn lộ sơ hở để lấy mạng hắn.Hết
thảy xảy ra trong nháy mắt – Quân Thư Ảnh nội lực ít ỏi không thể thấy rõ
mọi sự tình trong khoảnh khắc này. Y chỉ cảm thấy Sở Phi Dương xoay
người y lại, tiếng mũi tên xuyên qua người cùng tiếng Sở Phi Dương rên
lên khi những thanh ngân châm đâm vào người hắn lọt vào tai Quân Thư
Ảnh. Quân Thư Ảnh mở to mắt nhìn những thanh ngân châm trên ngực Sở
Phi Dương.
Sở Phi Dương cúi đầu nhìn, cười khổ. Mũi tên xuyên qua vai trái hắn,
đầu mũi tên còn vương lại huyết nhục. Nhưng vết thương đó không nghiêm
trọng bằng chất độc mà ba thanh ngân châm nho nhỏ đang truyền vào
người hắn – đó mới thật sự là thứ đang đe dọa mạng sống hắn.
Sở Phi Dương rút ngân châm, tự điểm huyệt ngăn độc tính lan ra. Phía
sau có tiếng người la lên: “Bắn trúng rồi! Hắn bị thương rồi!”. Tiếng bước
chân dồn dập càng đến gần. Quân Thư Ảnh còn đang bàng hoàng, mở to
mắt nhìn trừng trừng vết thương của hắn, rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, há
miệng thở đốc, giọng nói có chút khàn khàn: “…Tại sao?”
Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh nhảy xuống tường, thở hổn hển trả
lời: “Giờ không phải là lúc nói chuyện. Trở lại khách điếm ta sẽ thanh toán