DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1669

“Sở huynh, phát hiện gì sao?”

Sở Phi Dương khoát tay, đi qua bên kia nhìn hoa văn ở trên ở mép bàn

đá lúc trước bị dịch thể màu đỏ nhuộm lên, suy nghĩ một lát, khuôn mặt
bỗng nhiên lộ ra nét tươi cười: “Ta có lẽ đã minh bạch dụng ý của người bố
trí trận pháp này.”

“Người bày trận có dụng ý gì?” Trình Tuyết Tường hỏi.

Sở Phi Dương nói: “Hạng huynh đệ nói trận pháp trong lòng núi này là

có mục đích bảo hộ đại sơn cốc địa của Liên Sơn tộc nhân, hết thảy mọi thứ
trong đó được bày trí lên bàn đá này là có dụng ý người bị vây khốn nếu
muốn thoát ra ngoài thì chắc chắn phải hại chết những người trong cốc.
Trong khi cơ quan phát động tất cả chuyện này thì chỉ đưa tay một cái là có
thể chạm tới, đây quả thực là đem tính mạng người trong cốc đặt trong tay
những người bị vây khốn. So với việc cứu vớt người khác thì đại bộ phận
người ta sẽ chọn tự cứu mình. Người bày trận không phải là không nghĩ tới
điểm này.”

“Huynh nói đúng, chữ ‘Sinh’ này khẳng định không phải là cơ quan để

đi ra ngoài.” Thanh Lang gõ gõ lên mặt bàn nói, “Việc này ta đã sớm nghĩ
tới. Sở huynh, huynh không khỏi có chút chậm chạp.”

Sở Phi Dương cười cười: “Ta nghĩ người của Tứ Phương trại trước kia

từng tiến vào đây đã chạm vào thạch nữu này nên mới chết thảm như vậy.
Hứa Trực vừa rồi nhất định cũng đã chạm vào nó. Đó không phải là cơ
quan để thoát ra ngoài mà là cơ quan phát động cơn hồng thủy. Ta nghĩ nếu
như chúng ta bây giờ ấn xuống, hơn phân nửa sẽ bị đại thủy cuốn về sơn
động lúc trước mà lần này chỉ sợ không có vận khí tốt như vậy để có thẻ dễ
dàng thoát ra.”

Cao Phóng khịt mũi, chợt tỉnh ngộ, nói: “Không sai, ảo ảnh! Từ nãy đến

giờ ta đã thấy khó hiểu, trong sơn động này có một cỗ hương vị như có như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.