DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 192

Cánh cửa gỗ cao lớn trầm nặng trước mặt chậm rãi mở. Bên trong là

Thanh Lang đang ngồi trên một chiếc ghế đặt trên cao, trong lòng là một
thân ảnh màu trắng rụt rè, tay Thanh Lang đùa nghịch những sợi tóc của
người nọ, tinh tế thưởng thức chúng.

“Sở Phi Dương.” Thanh Lang dùng đôi mắt sắc bén đánh giá Sở Phi

Dương, khóe miệng chậm rãi lan ra nụ cười nhạt như có như không.

Sở Phi Dương mang Quân Thư Ảnh vào phòng, để y ngã vào một chiếc

ghế. Thanh Lang thích thú nhìn, đem người trong lòng đang muốn rời đi ấn
lại thật chặt.

Sở Phi Dương nhìn về người mang y phục màu trắng kia, lúc này hắn

mới thấy rõ người trong lòng Thanh Lang rõ ràng là một nam nhân. Y mặc
một thân y phục màu trắng, cúi đầu thật thấp, mái tóc đen do vậy mà xõa
dài tới tận đất. Bên dưới y phục lộ ra đôi chân lõa lồ, cổ áo mở rộng đưa ra
những dấu hồng ngân điểm trên làn da trắng nõn.

Sở Phi Dương nhíu mày nói với Thanh Lang: “Ta đã biết giao dịch của

ngươi với Quân Thư Ảnh. Phẫn Tình châu ta đã mang đến, ngươi giao giải
dược ra được chứ?”

Thanh Lang nhướng một bên mày: “Không thể tưởng tượng được Sở

Phi Dương Sở đại hiệp lại vì chuyện này mà tự mình đến tệ giáo.” Hắn đưa
mắt nhìn người trên ghế đang được áo choàng che kín thân thể, thân mật
cười nói: “Quân huynh đệ làm sao có thể qua mắt được ngươi như thế?
Chẳng lẽ rõ như ban ngày thế mà ngươi vẫn không nhận ra y sao?”

Sở Phi Dương tiến lên từng bước, trầm thanh nói: “Thanh Lang, ngươi

cũng là bá chủ một phương, tất biết câu nhất ngôn ký xuất. Hạt châu trong
tay ta, ngươi mau đưa giải dược!”

Thanh Lang nhìn về hướng hạt châu nho nhỏ trong tay Sở Phi Dương,

khẽ cười nói: “Sao Sở đại hiệp không hỏi ta cần hạt châu để làm gì? Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.