Yến Kỳ nói: “Hơn nữa người ca tụng nhất định phải nói rằng lão anh
tuấn! Tiêu sái!”
Quân Thư Ảnh liếc mắt nhìn Sở Phi Dương một cái, nói: “Có tiền bối
như vậy để làm gương, chẳng thể trách Thanh Phong phái dạy dỗ đệ tử đều
là như vậy cả.”
Vô duyên vô cớ bị người lôi xuống bùn, Sở Phi Dương trợn mắt: “Ta
làm sao? Ngươi nói rõ ràng xem nào!”
“Không sao cả, chẳng có gì hay ho để mà nói.”
Sở Phi Dương tức giận: “Ngươi cố tình chọc tức ta phải không?!”
“Thư Ảnh nói đúng.” Yến Kỳ nắm tay nói, “Cao Phóng! Ngươi nói xem
đúng hay không?”
“Đúng. Giáo chủ nói cái gì cũng đúng.” Cao Phóng nói.
Tín Vân Thâm vừa tách một múi cam đưa cho Cao Phóng vừa lớn tiếng
nói: “Ta nói, Thiên Nhất giáo các ngươi không cần khinh người quá đáng,
nơi này chính là địa giới của Thanh Phong phái ta!”
Thanh Lang cười lớn đưa cái chén không ra trước mặt Sở Phi Dương
nói: “Ai, Đại sư huynh Thanh Phong phái, làm phiền tiếp nước trà.”
Không ngờ Quân Thư Ảnh còn nhanh hơn một bước, cướp lấy bình trà,
một hơi rót hết nước trà vào chén của Sở Phi Dương, sau đó lắc lắc cái bình
rỗng nhìn Thanh Lang: “Hết rồi.”
Thanh Lang bất mãn kêu lên: “Thư Ảnh ngươi chính là Thiên Nhất
giáo, không cần người nhà mình không lo, đi lo cho người ngoài a!”
“Hừ!”