Ti Không Nguyệt trừng mắt nhìn Thanh Lang: “Ngươi đừng nói ngươi
đối với tên gia khỏa kia cũng có… Một tên mỹ nhân ngu ngốc là đủ rồi, lại
thêm một tên độc ác mưu mô như lang sói. Xem ra mắt ngươi không mù thì
đầu ngươi cũng hỏng rồi.”
Thanh Lang lắc đầu cười nói: “Câu này ngươi nên nói với tên Sở đại
hiệp kia mới đúng. Yến của ta cần phải vâng lời nhiều lắm.”
Ti Không Nguyệt cau mày cười nói: “Chính là Sở Phi Dương của Thanh
Phong Kiếm Phái?! Hắn sao lại đi cùng Quân Thư Ảnh?…” Ti Không
Nguyệt dừng một chút, chợt hắn nhớ tới điều gì liền mở to hai mắt: “Bụng
của Quân Thư Ảnh – ngươi hạ dược lên người y?!”
Thanh Lang mỉm cười không đáp. Ti Không Nguyệt lắc đầu nói: “Khó
trách ngươi có thể thắng Quân Thư Ảnh, xem ra so với y ngươi còn đê tiện
hơn.”
Vừa dứt lời, Ti Không Nguyệt đã bị Thanh Lang xoay người áp đảo trên
mặt bàn đá, bàn tay Thanh Lang cũng không nhân nhượng mà tiến vào
trong y phục hắn. Ti Không Nguyệt mở to mắt, vừa muốn ra tay phản công
thì Thanh Lang đã ghé miệng vào tai hắn thì thầm: “Giúp ta.”
“Cái gì…” Ti Không Nguyệt chỉ vừa mở lời Thanh Lang đã buông hắn
ra, xoay người đứng lên. Ti Không Nguyệt tức giận nói: “Ngươi phát điên
à?”
Thanh Lang không đáp. Ti Không Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Thanh
Lang, chỉ kịp nhìn thấy một mảnh y phục trắng chuyển động ở góc hoa
viên.
Thanh Lang chống lại ánh mắt trêu tức của Ti Không Nguyệt: “Ta chỉ
muốn biết y có đến nơi này hay không.”