DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 221

nhà. Sở Phi Dương bận bịu làm việc ngược lại chỉ nhận được ánh mắt lạnh
lùng của Quân Thư Ảnh, hắn liền nói: “Ta không thể để ngươi ngụ ở khách
điếm được, trước khi tìm được người ngươi hãy ngoan ngoãn mà ở đây, ít
gây phiền toái cho ta.”

Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, y im lặng nhìn bóng dáng vội vội

vàng vàng của Sở Phi Dương một lúc lâu mới lên tiếng: “Nơi này là lãnh
địa của các ngươi, nhưng ta khuyên người đừng giở trò gì, nếu không…”

“Ngươi không thể nghĩ tốt cho ta sao?!” Sở Phi Dương quăng một vật gì

đó trong tay đi, khó thở đi đến trước mặt Quân Thư Ảnh, nhíu mày cố áp
chế cơn lửa giận đang chực chờ bùng phát: “Ngươi cho là cả thế giới này
đều đê tiện giống như ngươi? Ta chiếu cố ngươi lâu như vậy ngươi không
thể có chút biết ơn ta sao?”

Quân Thư Ảnh mím môi đối mặt với Sở Phi Dương, ánh mắt lạnh lùng

khiến bao nhiêu tức giận của Sở Phi Dương lập tức tan biến. Sau một lúc
lâu Sở Phi Dương mới thở dài nột hơi nói: “Loại vong ân phụ nghĩa như
ngươi có điểm gì tốt chứ…”

“Ngươi nói gì?” Quân Thư Ảnh tức giận lên giọng.

“Ngươi im đi!”

Sở Phi Dương nhanh chóng thu dọn sạch sẽ căn phòng nhỏ. Hắn quay

đầu lại nhìn Quân Thư Ảnh đang ngồi bên cạnh bàn, gương mặt chán
chường không hề thay đổi, ngược lại trong mắt Sở Phi Dương lại là dáng
vẻ nhu thuận vạn phần vô tội. Khi Quân Thư Ảnh đáp lại ánh mắt của hắn,
khóe miệng y khẽ nhếch lên khinh thường. Sở Phi Dương nhắm mắt lại.
Hắn không thể lúc nào cũng hoa mắt vì y như vậy!

“Ta lên núi tìm người sẽ mất chút thời gian. Ngươi cứ ngụ lại đây, có

chuyện gì khẩn cấp cứ bắn pháo hiệu này, ta thấy sẽ lập tức chạy đến.” Sở
Phi Dương đưa cho y một hòn đá lửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.