DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 307

Quân Thư Ảnh ngồi một bên, sắc mặt âm trầm, lơ đi ánh mắt chăm chú của
tiểu hài tử dành cho mình.

Sở Phi Dương đến bế tiểu hài tử từ tay Cao Phóng, mang nó đến trước

mặt Quân Thư Ảnh, nói: “Nội lực của ngươi cũng đã khôi phục rồi, ngươi
cũng đừng nên hành động như có thâm thù đại hận gì với nó nữa. Tiểu hài
tử này thật đáng yêu, đến giờ ta vẫn chưa thấy tiểu hài tử nào đáng yêu hơn
đâu.”Sở Phi Dương ôm đến cho Quân Thư Ảnh xem. Tiểu hài tử trong lòng
Sở Phi Dương vươn đôi tay béo tròn về phía Quân Thư Ảnh, đôi mắt đen
láy nhìn y tha thiết, cái miệng vẫn chưa mọc răng chảy ra một ít nước dãi.

“Nó rất muốn thân cận với ngươi, ngươi ôm nó một chút đi.” Sở Phi

Dương đưa tiểu hài tử vào ngực Quân Thư Ảnh, y chỉ có thể đỡ lấy, nhăn
mặt nhăn mày miễn cưỡng ôm tiểu hài tử.

Tiểu hài tử ngoan ngoãn nằm trong lòng Quân Thư Ảnh, một bàn tay

nắm vạt áo y, tay kia thì vươn lên như muốn chạm vào cằm y.

Cao Phóng chạy đến, cười nói: “Tiểu hài tử này cuối cùng cũng đạt

được tâm nguyện rồi. Tính ra nó cũng được mấy tháng rồi mà vẫn không có
tên. Giáo chủ, ngươi đặt tên cho nó đi.”

Quân Thư Ảnh vừa nghe thấy liền lộ vẻ chán ghét, đưa tiểu hài tử lại

cho Cao Phóng, nói: “Ta không đặt.”

Cao Phóng vội vàng bế lấy, nhẹ nhàng gỡ bàn tay tiểu hài tử còn nắm

vạt áo Quân Thư Ảnh ra, quay sang nói với Sở Phi Dương: “Vậy Sở đại
hiệp đặt tên đi.”

Nói về võ công thì được, chứ việc đặt tên, Sở Phi Dương quả thật không

biết tí gì cả. Hắn nghĩ nghĩ, khó xử nói: “Tên dễ gọi thì dễ dưỡng, vậy…
gọi là Thạch Đầu đi, cứng rắn ương ngạch.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.