DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 308

Cao Phóng vừa nghe liền thấy kỳ dị, cười không ngớt, nói: “Được được,

tên rất hay. Tiểu Thạch Đầu, hài tử đáng thương, sau này cứ gọi ngươi là
Tiểu Thạch Đầu vậy.”

Sở Phi Dương nhìn về phía Quân Thư Ảnh, cười nói: “Ta biết tên này

không dễ nghe. Sau này ngươi đặt lại một cái tên khác dễ nghe hơn đi.”

Quân Thư Ảnh quay đầu không trả lời. Sở Phi Dương tiến lên kéo y,

nói: “Đi thôi, hôm nay ta dạy ngươi chút khinh công bộ pháp.”

Quân Thư Ảnh vừa nghe, hai mắt liền sáng lên theo hắn ra ngoài. Lần

đầu cả hai giao thủ, y đã thán phục khinh công của Sở Phi Dương. Nay có
cơ hội được học, đối với y thật không gì tốt bằng.

Sở Phi Dương niệm tâm pháp cho Quân Thư Ảnh nghe, đến khi y đã

nắm vững, liền đưa y bay đến núi.

Hai người một trước một sau phi thân đi, Quân Thư Ảnh cố gắng cũng

có thể đuổi kịp Sở Phi Dương. Tới chân núi hắn bất ngờ tăng tốc bay đi,
Quân Thư Ảnh liền đuổi theo đến một vùng đất bằng phẳng.

Sở Phi Dương quay đầu lại cười cười, bỗng nhiên chạy tới ôm Quân

Thư Ảnh, đưa y lên đỉnh một cây phong cách đó không xa. Cây phong cao
lớn, trên đỉnh lại nhỏ hẹp chỉ đủ để hai người đứng. Gió núi phần phật, mây
mù lượn lờ, đứng ở nơi cao như vậy có thể quan sát được phong cảnh hùng
vĩ xung quanh.

“Ngươi thấy nơi này như thế nào? Từ nơi này nhìn xuống, tất thảy đều

nhỏ bé, hồng trần thế tục cũng không còn vướng bận nữa.” Thanh âm Sở
Phi Dương hòa vào gió núi càng thêm ôn nhu.

Khóe miệng Quân Thư Ảnh khẽ nhếch, y nói: “Không sai. Tiếc là khi

rời khỏi nơi này, chúng ta lại trở về làm một con kiến, không thể mọc cánh
thành tiên được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.