DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 311

quyết định lần sau không truyền thụ gì cho Quân Thư Ảnh nữa, để cho y
phải xem trọng mình hơn chút. Nhưng mỗi lần Quân Thư Ảnh thản nhiên
đến trước mặt hắn bảo đã thông hiểu những câu khẩu quyết mà hắn vừa
mới truyền thụ, hắn liền vắt óc suy nghĩ những đòn thế tâm pháp tinh diệu
hơn, chỉ để đổi lấy một khắc thân cận cùng Quân Thư Ảnh và chút lòng
khâm phục của y. Đến khi Quân Thư Ảnh nghe xong lại thản nhiên rời đi,
võ công đệ nhất thiên hạ Sở đại hiệp chỉ có thể lủi thủi một mình ôm vò
rượu về phòng uống giải sầu.

Ngày tháng chạp gió lạnh thấu xương, tuyết cũng bắt đầu tan, những

cây mao trong đình viện dần trổ hoa, hương thơm nhàn nhạt. Khi Sở Phi
Dương băng qua con đường lấp đầy tuyết đến phòng của Quân Thư Ảnh thì
y đang ngồi bên cửa sổ nhắm mắt trầm tư, gương mặt y trông thật ôn hòa
dưới ánh nắng vàng nhạt ngày cuối đông.Sở Phi Dương cười cười ngồi
xuống bên cạnh Quân Thư Ảnh, không lên tiếng quấy rầy y. Quân Thư Ảnh
mở mắt nhìn hắn, hơi ngạc nhiên hỏi: “Ăn cơm?”

“… Không.”

“Cũng vừa đúng lúc, câu khẩu quyết hôm qua ngươi truyền cho ta…”

“Quân Thư Ảnh, ngươi nhìn ta chỉ có thể nghĩ đến chuyện ăn cơm và

luyện võ công?” Sở Phi Dương bất mãn ngắt lời y.

Quân Thư Ảnh nhíu mày, hỏi: “Vậy xin hỏi Sở đại hiệp muốn như thế

nào?”

“… Quên đi.” Sở Phi Dương thở dài, ngồi ngay ngắn lại, bắt đầu lộ vẻ

phấn khởi nói: “Ta vừa nhận được tin, cách nơi này trăm dặm có một thị
trấn đông đúc giàu có, lại sắp bị một đám đạo tặc quấy phá.”

“… Ngươi phấn khởi thế sao?” Quân Thư Ảnh hồ nghi nhìn hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.