“Đương nhiên.” Sở Phi Dương bẻ tay, tiếng xương cốt lâu ngày không
hoạt động vang lên. “Cũng lâu lắm rồi ta không vận động tay chân, lần này
sao có thể để lỡ cơ hội? Ngươi cũng đi cùng ta đi.”
Quân Thư Ảnh nghe Sở Phi Dương nói như thế, chính mình cũng không
thể nhịn được, y nhớ rõ đã lâu mình chưa nếm lại sự thống khoái khi giết
người.
“Được! Ta đi cùng ngươi!” Quân Thư Ảnh cười nói.
Hai người nói đi là đi, lập tức lên đường. Một con ngựa, một thanh
kiếm, một vò rượu, cứ thế mà khởi hành.
Khi Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh tới thị trấn, nơi đó vẫn đang náo
nhiệt yên bình. Hai người tìm một gian phòng thượng hạng trong một
khách đếm để trọ lại.
Tiểu nam hài trong khách điếm đối với hai khách nhân cầm kiếm đột
nhiên xuất tại nơi này rất tò mò, cậu không lộ vẻ sợ người lạ mặt mà cứ
bám dính lấy họ. Quân Thư Ảnh luôn luôn lãnh đạm, ngược lại Sở Phi
Dương rất thích tiểu nam hài nên cũng không ngăn cản cậu đi theo mình.
Tiểu nam hài nói muốn học võ công, Sở Phi Dương liền niệm chút khẩu
quyết cho cậu nghe, bảo cậu ghi nhớ thật kỹ. Tất nhiên tiểu nam hài một
câu cũng không hiểu, chỉ biết học thuộc lòng như vẹt. Quân Thư Ảnh lại
biết rõ mấy câu vô cùng đơn giản kia là bí tuyệt võ công mà bao nhiêu
người trên giang hồ thiết tha mơ ước, vậy mà Sở Phi Dương cứ tùy tiện dạy
cho một tiểu hài tử ở nông thôn.
“Có thể một đại hiệp sẽ lại xuất hiện.” Sở Phi Dương xoa xoa đầu tiểu
nam hài, nhìn Quân Thư Ảnh cười nói. “Kỳ thật ta được như ngày hôm nay
cũng là nhờ học võ công theo cách này.”
“… Ngươi có thể thôi tự cao tự đại một chút được không?” Quân Thư
Ảnh thở dài. Sở Phi Dương cười to, tiếp tục xoa xoa đầu tiểu hài tử đang