DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 390

chú cún con như trước nữa, chỉ vô tình ngồi trong góc, mặc không lên
tiếng.

Cao Phóng mỗi lần đi ngang qua phòng giam của Tín Vân Thâm cũng

không tự chủ được mà cước bộ chậm lại, thân ảnh chàng thiếu niên quật
cường hấp dẫn ánh mắt hắn, trong lòng nảy lên một sự ngọt ngào mà chua
xót, cùng với nó là nỗi đau đớn không thể ức chế, càng lúc càng khắc sâu.

Cao Phóng cũng thường lui tới phòng giam cuối cùng, nơi giam giữ Sở

Phi Dương. Mai Hân Nhược sớm đã theo Mai gia rời đi. Tống Lam Ngọc
vẫn bị nhốt cùng với Sở Phi Dương, thoạt nhìn y vẫn ốm yếu, không biết đã
giải được độc do Thanh Lang hạ hay chưa. Sở Phi Dương lẳng lặng nhắm
mắt dưỡng thần, gương mặt Tống Lam Ngọc tái nhợt, thần trí không rõ,
nhưng vẫn cố rúc vào một bên, nhìn qua chẳng ai có thể nghĩ đệ tử danh
môn chính phái lại đang chịu cảnh ngục tù.

Cao Phóng lẳng lặng nhìn một lúc, cuối cùng khẽ thở dài: “Chỉ còn một

ngày cuối cùng, chẳng lẽ ngay cả Sở đại hiệp cũng kiên trì không chịu đầu
hàng sao…” Không biết hắn đang nói với chính mình, hay nói cho nam
nhân bình tĩnh đến lạnh lùng trong ngục nghe.

Cuối cùng Cao Phóng liếc nhìn Sở Phi Dương lần cuối, vừa định rời đi

thì nghe tiếng Sở Phi Dương: “Gọi Quân Thư Ảnh tới đây, ta muốn gặp
hắn.” Ngữ khí bình thản không nghe ra cảm xúc. Cao Phóng nhíu mày vì
thanh âm lãnh đạm đó, hơi chần chờ rồi mới trở về báo cáo Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh vừa nghe liền chạy tới địa lao. Cước bộ nhẹ nhàng

nhưng vội vã, tay áo tung bay cũng biết tâm trạng y đang phấn chấn. Dù
sao chỉ còn một ngày nữa là tới thời khắc y đạt thành tâm nguyện nhiều
năm của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.