DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 396

khóc đến nơi vậy.” Thanh Lang đến trước mặt Quân Thư Ảnh, ngả ngớn
dùng cây quạt trong tay nâng cằm y.

“Cút ngay.” Quân Thư Ảnh hất cây quạt đi. Thanh Lang lui về sau, mở

cây quạt ra, cười nói: “Ta chỉ đùa một chút thôi mà, Quân huynh sao lại tức
giận như vậy.”

Quân Thư Ảnh quay lưng lại với hắn, lạnh lùng nói: “Có việc thì nói,

không có việc gì cút.”

Thanh Lang cũng không nổi giận, chỉ thở dài nói: “Ngươi thật là, từ

trước đến nay ta cũng không hại ngươi, mấy ngày nay lại chịu làm trâu làm
ngựa cho ngươi, vậy mà ngươi lại không nể tình ta gì hết.”

Quân Thư Ảnh không lên tiếng, Thanh Lang nhìn lưng y, tiếc tục nói:

“Bị Sở Phi Dương ức hiếp? Hắn hiện giờ như cá nằm trên thớt, muốn giết
cũng không phải là khó. Việc gì ngươi phải ở đó hờn dỗi.”

Thanh Lang chờ trong giây lát, xem ra Quân Thư Ảnh cũng không có ý

định phản ứng lại, hắn liền đặt tay lên vai Quân Thư Ảnh an ủi, thở dài nói:
“Đừng như vậy, dù gì cũng là huynh đệ, ngươi có gì ủy khuất…”

Quân Thư Ảnh gạt tay Thanh Lang ra, xoay người bỏ đi. Thanh Lang

đứng nhìn Quân Thư Ảnh rời đi, lắc lắc đầu, tự nói: “Thật vô tình, uổng
công ta trước kia…” Những lời còn lại bị gió thổi bay, tựa như thời niên
thiếu đã qua không thể quay lại được.

Khi trời đã tối mịt, Quân Thư Ảnh mới trở về phòng. Trong phòng đã có

thuộc hạ đứng chờ y để báo cáo tình hình các môn phái. Quân Thư Ảnh
nhìn đống giấy tờ trên bàn, trong lòng lại lo lắng, ngữ khí không tốt ra lệnh
cho thuộc hạ ra ngoài. Sau khi bọn thuộc hạ Thiên Nhất Giáo nơm nớp lo
sợ lui hết ra ngoài, Quân Thư Ảnh vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh bàn một
lúc lâu. Đột nhiên y vung tay, những thứ ở trên bàn bị gạt xuống đất. Vẫn
còn tức giận, y trở vào phòng ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.