——————-
Tín Vân Thâm mang thi thể Sở Phi Dương về Lãng Nguyệt Sơn. Tang
lễ được tổ chức tại Thanh Phong Kiếm phái.
Tiến vào phái, đâu đâu cũng là một màu trắng tang tóc, thê tịch. Mọi
người lui tới môn phái đều cúi đầu buồn bã.Lễ tang đại đệ tử Thanh Phong
Kiếm phái nhưng lại không tổ chức rình rang, chỉ có những người trong
cùng môn phái cùng những môn phái có giao tình đến phúng viếng. Thanh
Phong Kiếm phái khép chặt cửa, không để những người lạ mặt tiến vào.
Những người được Sở Phi Dương tương trợ, thật tâm thật ý muốn cúng bái
hắn chỉ còn cách thực hiện nghi thức tế lễ bên ngoài cổng môn phái, khóc
lóc thảm thiết. Cũng có người muốn nhân cơ hội này tạo chút quan hệ với
Thanh Phong Kiếm phái, nhưng chỉ ở bên ngoài được hai ba ngày là không
còn kiên nhẫn nữa mà rời đi.
Tín Vân Thâm ôm kiếm ngồi trấn giữ trên cành cổ thụ trước cổng môn
phái, đôi mắt lạnh lùng nhìn đoàn người tấp nập tới lui, gương mặt không
chút biểu cảm. Một lúc lâu sau, cậu nhẹ nhàng quay người nhảy xuống,
mặc bộ đồ tang cậu đã đặt sẵn phía sau cây cổ thụ.
Khi tiến vào linh đường, cậu thấy Tín Bạch đang khóc lóc thảm thiết
trên linh án. Dù sao nơi này cũng không có ngoại nhân, nên lão không cần
phải giữ gìn thể diện chưởng môn của một đại môn phái, chỉ biết khóc lóc
để giải toả hết nỗi bi thống trong lòng.
Đệ tử gõ mõ trước linh cữu đã bị Tín Bạch cho thay ra. Lão cầm mõ gõ
mấy cái, khóc ròng: “Phi Dương… đệ tử của ta a… Ngươi ở Hoàng Tuyền
đừng vội vã ra đi như vậy, để ta đốt lộ phí nhang đèn cho ngươi…” Nói
xong lão lại gõ tiếp.
Một đệ tử ở phía sau Tín Bạch nhẹ nhàng an ủi lão. Đệ tử kia da mặt
đen như than, cũng để tang Sở Phi Dương. Gương mặt hắn đầy vẻ thương