DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 470

Lặp đi lặp lại vài bận, tới lúc Sở Phi Dương buông y ra một lần nữa,

Quân Thư Ảnh rốt cuộc đầu hàng không lên tiếng, chỉ thở dốc dồn dập, mặt
ẩn ẩn giận dữ.

Sở Phi Dương đưa tay vuốt ve trán Quân Thư Ảnh, vuốt mấy sợi tóc tán

loạn gọn ra đằng sau, ôn nhu vô vàn mà thì thầm: “Có thể ôm lấy ngươi thế
này, thật là tốt. Ngươi mặc một thân áo trắng như vậy, có phải bởi vì cho
rằng ta thật đã chết, từ nay âm dương cách trở, muốn gặp chẳng được,
muốn chạm chẳng tới, có muốn mộng, cũng mộng không thấy…?”

Quân Thư Ảnh từ từ bình tĩnh lại, từng câu từng câu của Sở Phi Dương

nhất thời làm quãng thời gian sinh tử không rõ, nhạn bặt cá tăm hiển hiện
rõ ràng trong trí nhớ. Lúc ấy không thấy là lâu, mà giờ nghĩ lại lòng dạ liền
lạnh ngắt, đưa mắt qua bắt gặp gương mặt Sở Phi Dương đang nhìn y chăm
chú, cảm thụ bàn tay ấm áp trên trán, tâm tư bất giác nhủ thầm hai chữ,
may mắn…Sở Phi Dương thấy ánh mắt phức tạp của Quân Thư Ảnh, kìm
không đặng cúi đầu, khe khẽ hôn lên hai mắt y. Hai tay cũng bắt đầu náo
động trở lại, vén tà áo dài của Quân Thư Ảnh lên, cởi hết vải vóc vướng víu
dưới hạ thân.

Hắn thuận một đường hôn Quân Thư Ảnh, từ cằm xuống cổ, ngực,

bụng, thấp hơn nữa, đến cả bắp đùi non mịn cũng tỉ mỉ hôn liếm một lượt.
Khi tay hắn đặt lên bộ phận hơi ngẩng cao của Quân Thư Ảnh, cảm giác
thân người y khẽ run rẩy.

Khóe miệng Sở Phi Dương nồng đậm tiếu ý, tay thong thả có nhịp điệu

vuốt động. Quân Thư Ảnh kêu một tiếng rất nhỏ, Sở Phi Dương lần nữa
vươn người, gỡ hai tay đang bụm miệng của y ra, kiên nhẫn mơn man đùa
nghịch đôi môi đỏ đang mím chặt.

“Ư ưm… a…” Quân Thư Ảnh chịu không nổi sự quấy rầy tinh vi của

hắn, quay phắt mặt đi, làn môi vừa khẽ mở đã thoát ra vài tiếng nức nở
không thể ngăn được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.