” Biết rõ bản thân trên giang hồ gây thù chuốc oán vô số, cũng không
chịu lưu tâm.” Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, ” Nếu như để cho người
khác biết Sở Phi Dương ngươi bị một ông lão tám mươi tay không tấc sắt
đả thương thành như vậy, đúng là thành trò cười.”
Sở Phi Dương bất đắc dĩ cười nói: ” Chỉ trách ta nhất thời mê muội,
không nhìn ra lão yêu kia cải trang. Nhìn qua chỉ là một lão nhân đáng
thương, trong lúc cấp bách ta cũng không có suy nghĩ nhiều, cho nên mới
bị hắn qua mặt.”
Quân Thư Ảnh cười lạnh ” Dưới tình thế cấp bách giết đi là xong. Biết
vì cái gì mà người tốt thường không thọ mệnh không? ! Lòng tốt của ngươi
sớm bỏ đi, bằng không dù có thần công tái thế cũng không bảo hộ được
tính mệnh của ngươi.”
Sở Phi Dương khẽ cười, nếu nhắc đến người tốt thường không sống lâu,
là nói chính mình tự chuốc hoạ sao?! Bất quá hắn không dám nói ra miệng,
đưa tay lôi Quân Thư Ảnh ngồi bên cạnh mình, ôm lấy eo hắn, cảm giác
phần bụng mềm mại dưới tay có chút thay đổi không thể nhìn ra bằng mắt,
thoả mãn lên tiếng ” Đúng vậy đúng vậy” Rốt cuộc cái gì đúng vậy, chỉ có
Sở đại hiệp hắn biết.
Hai người ngồi tựa vào nhau, Sở Phi Dương vừa nói chuyện trên trời
dưới biển, vừa đem nho lột sạch vỏ đưa đến bên miệng Quân Thư Ảnh,
thỉnh thoảng lại bóp chút nước nho bón cho Tiểu Thạch Đầu đang ngọ
nguậy trong lòng Quân Thư Ảnh.
Cứ như vậy cho tới buổi tối, trên bầu trời đầy sao, gió cũng bắt đầu man
mát, thổi tới trên người từng trận sảng khoái.
” Thư Ảnh, có một chuyện____” Sở Phi Dương khẽ vuốt ve Quân Thư
Ảnh đang thoải mái dựa trên người mình, dùng thanh âm thì thầm rủ rỉ.
” Ân?!” Quân Thư Ảnh hơi quay đầu lại, nhăn đôi mày thanh tú.