DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 552

” Tự làm bậy?! ” nước mắt Phinh Đình tiên tử rơi xuống gương mặt trơn

nhẵn, nàng gạt ra Hắc Phong đang đưa tay về phía nàng, giơ ống tay áo lên
thô lỗ lau đi, khóc ròng nói” Ta đợi huynh mười mấy năm, yêu huynh mười
mấy năm, ta vì một câu nói của huynh mà cố gắng mười mấy năm, hôm
nay huynh hồi báo cho ta một trò lừa bịp cùng một câu ‘tự làm bậy’? “

” Không, nàng không phải vì ta, nàng vì chính bản thân mình” Sở Phi

Dương lên tiếng ” Người nàng truy cầu cũng chỉ là một ảo giác, so với ta
hoàn toàn khác biệt.” Hắn nhìn về phía Hắc Phong, lại nói ” Vì một ảo giác
mà thương tổn người bên cạnh luôn quan tâm mình, đáng giá sao?”” Ngươi
im ngay!” Phinh Đình cả giận nói, vung tay tung ra một đạo ám khí, vụt
qua sát gò má Sở Phi Dương, hung hăng cắm vào thân cây phía sau hắn. ”
Ta hận ngươi, ta hận các ngươi!” lời vừa dứt, thân hình đã uyển chuyển bay
khỏi đình viện, thoáng cái đã không còn bóng dáng.

Hắc Phong lo lắng bước về phương hướng kia vài bước, lại quay người,

hướng Sở Phi Dương ôm quyền cảm tạ ” Đa tạ Sở đại hiệp vì tại hạ che
giấu, thế nên mấy ngày nay ta mới có thể hảo hảo bồi bên người nàng. Đại
ân này không lời nào cảm tạ hết được, ngày sau sẽ hồi đáp.”

Sở Phi Dương cười đáp lễ, nhìn thân ảnh của hắn vội vã đuổi theo, than

thở ” Nếu nhìn không thấu, vậy bồi tại bên người nàng dù nhiều ngày cũng
là uổng công.”

Đợi đến khi môn hạ Chân Thuỷ Môn đều cất bước, Quân Thư Ảnh đã

không còn bóng dáng. Sở Phi Dương cười khổ đóng lại viện môn, thả lỏng
cơ thể, đi tìm người.

Không lâu sau đã tìm thấy người. Quân Thư Ảnh đang ngồi ở bên cửa

sổ ngẩn ra.

Sở Phi Dương đi qua ngồi đối diện y, nghiêm túc mở miệng: ” Ngươi có

gì muốn hỏi, thì hỏi đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.