Sở Phi Dương hôn xong, thoáng nâng mặt lên, tươi cười nhìn Quân Thư
Ảnh. Quân Thư Ảnh nhăn mặt chau mày quay đi, vẻ mặt không chịu nổi
phiền phức .
Sở Phi Dương cười nhẹ một tiếng, nâng mu bàn tay Quân Thư Ảnh lên
nhẹ nhàng vuốt ve , ngón tay trượt qua làn da bóng loáng. Quân Thư Ảnh
không nhịn được run lên, phút chốc lại yên lặng. Sở Phi Dương nắm thật
chặt, cảm thấy mỹ mãn mà thở dài.
Năm trước____ chính là thời điểm năm kia?! Rõ ràng cách đây chưa
lâu, lại cảm thấy xa xôi như kiếp trước, ký ức lúc đó dường như trở lên lẫn
lộn mơ hồ.
Thực ra cũng không lâu lắm, hắn cùng Quân Thư Ảnh còn là tử địch.
Lúc hắn gặp Quân Thư Ảnh, hắn luôn nghĩ phải như thế nào giết y, trong
lòng tính kế, dùng chiêu thức ác liệt nhất, dùng kiếm thế sắc bén nhất, dùng
hết toàn lực, muốn đả thương y, muốn giết chết y.
Ngược lại Quân Thư Ảnh cũng luôn dùng chiêu thức tàn nhẫn cùng độc
kế, chỉ vì muốn tính mạng của hắn.
Khi đó Sở Phi Dương sao có thể nghĩ đến, hiện giờ hắn lại đem cái
người bị hắn liệt vào danh sách mười người cần đoạt mệnh- Thiên Nhất
Giáo giáo chủ phủng ở trong tay cẩn cẩn dực dực cùng yêu say đắm che
chở nuông chiều…..Sở Phi Dương dựa đầu vào bả vai Quân Thư Ảnh,
dùng môi khẽ chạm vào mái tóc của hắn, giống như có chút lo sợ.
Bất quá…….. Quân Thư Ảnh lúc đó, tất nhiên cũng không nghĩ đến
ngày sau chính mình lại có thể an tâm ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực
của hắn- thiên hạ đệ nhất chính nghĩa đại hiệp, tinh anh của bạch đạo vốn
đối đầu với y. Hơn nữa y còn làm cho vị thiên hạ chính nghĩa đại hiệp này
đối với thân thể của mình muốn làm gì thì làm, muốn làm gì thì làm nấy,
nghĩ muốn sao thì làm vậy, muốn làm bao lâu thì làm bấy lâu…..Sở Phi