DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 573

Sở Phi Dương bất đắc dĩ lắc đầu, hoá ra trong lòng vị này vẫn còn hoài

niệm. Người này sao có nhiều ma chướng như vậy? ! Có nhiều khí lực mà
ma chướng như vậy, sao không phân một chút đến trên người hắn đâu?! (
ma chướng ở đây có nghĩa là mê muội)

Hắn lại ngẩng đầu nhìn chiếc giường nhỏ trong góc phòng, Sở Lân nho

nhỏ mềm mại đang yên giấc, cùng với Sở Kỳ đang nghiêm chỉnh ngồi một
bên nước miếng chảy dài đến nửa thước dùng ánh mắt sáng ngời hữu thần
không rõ tâm tình nhìn đệ đệ.

Vật trong lòng bàn tay hai cái tiểu gia khoả này?! Để cho Tiểu Thạch

Đầu dùng nước miếng chảy dài không dứt của nó làm cho anh hùng hào
kiệt trong thiên hạ chết đuối hết sao? Sở Phi Dương không khỏi cười ra
tiếng.

” Ngươi cười gì?” Quân Thư Ảnh nghi hoặc hỏi, nhìn Sở Phi Dương

khoát tay áo, cũng không tiếp tục truy vấn, mà tự mình lên tiếng ” Cho nên,
Sở Kỳ Sở Lân, nhất định phải hảo hảo giáo huấn. Thiên văn địa lý, võ công
bí pháp, thức nhân ngự tâm thuật, đều không thể chậm chễ. Mà ngươi, nhất
định không được lấy mấy thứ vớ vẩn dạy hư chúng nó.”

” Được rồi được rồi, đều biết cả rồi.” Sở Phi Dương áp thân thể Quân

Thư Ảnh ôm vào trong ngực, ” Ngươi an phận chút đi. Nghe ta nói, chờ
Tiểu Thạch Đầu có thể đem nước miếng của nó thu phóng tự nhiên, thì mới
mưu đồ đại kế của ngươi đi.”

Quân Thư Ảnh vừa nghe, lập tức có phần yên tĩnh, quay đầu nhìn đứa

con lớn lúc nào cũng tràn đầy sinh lực, không khỏi có phần lo lắng thở dài
một hơi.***

Cao Phóng ở trong biệt viện của Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh

mấy tháng trời, mỗi ngày đều chỉ trông nom chăm sóc Sở Kỳ Sở Lân,
nhưng cũng không thấy mệt mỏi, chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ. Không bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.