DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 767

liền giương nanh múa vuốt lộ ra hung khí sắc nhọn, nếu có thể rời đi thì
tuyệt không lưu luyến.

Cho tới bây giờ, cuối cùng hắn cũng thu phục được con mèo cao quý

này, y đối với mình ngoan ngoãn lại nhu thuận, nguyện ý nằm yên cho ai
đó sờ sờ, ra cửa cũng tuyệt đối nhớ rõ phải về nhà, biết chính mình là thuộc
về ai a! ——.

Đương nhiên những suy nghĩ đó Sở Phi Dương chỉ có thể để ở trong

lòng. Nếu bảo hắn ở trước mặt con mèo kia nói hết ra, hắn tuyệt đối không
dám.

“Phải, Thư Ảnh công tử càng ngày càng trạch tâm nhân hậu, tâm hướng

chính nghĩa.” Sở Phi Dương vừa tìm cách phá mở cơ quan trên xích đồng
vừa ôn nhu cười nói.

Quân Thư Ảnh quay đầu sang một bên, khinh thường đáp: “Cái loại

đánh giá này cũng không thể làm cho ta cao hứng.”

Sở Phi Dương tiến đến bên tai y thấp giọng nói: “Thế nhưng vi phu thật

cao hứng nha.”

“Ngươi ——”

“A! Mở!” Sở Phi Dương cười tủm tỉm nhìn y, một tay linh hoạt đem

xích đồng mở ra.

“Sở…Sở đại ca.” Một thanh âm yếu ớt như tiếng muỗi kêu vang lên. Sở

Phi Dương quay người ra sau, thấy Sở Vân Phi bị lãng quên đã lâu đang
dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.

Sở Vân Phi chỉ biết, vốn Quân Thư Ảnh là cố ý tới cứu cậu, lại còn vì

cậu mà cùng Ôn Hàn đánh nhau một trận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.