DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 774

Hiểu biết của Sở Phi Dương đối với khối thân thể này đại khái còn sâu

sắc hơn chính bản thân Quân Thư Ảnh. Hắn chọn nơi mẫn cảm xuống tay,
khiến Quân Thư Ảnh run rẩy không thôi, cũng không thể nói rõ là thoải
mái hay khó chịu, ngay cả tâm tình cũng dần thư sướng, sớm đem mấy
chuyện buồn bực quăng tận lên chín tầng mây.

Hai người náo loạn một hồi, Sở Phi Dương mới buông tha cho Quân

Thư Ảnh, vừa chậm rãi uống rượu vừa cùng y tán gẫu.

“Sở đại ca bên ngoài có chuyện…” Đúng lúc này Sở Vân Phi đột nhiên

vén rèm thò đầu vào, trong ánh mắt Quân Thư Ảnh nhìn qua vẫn còn mang
theo ý cười chưa tan, Sở Vân Phi nhìn vậy mà thấy nao nao.

Bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, ánh mắt Quân Thư Ảnh lập

tức lạnh đi, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng hiền hòa của Sở Phi Dương,
thái độ lạnh nhạt làm như không thấy cậu, khiến trong lòng Sở Vân Phi
xuất hiện một tia bi thương.

“Vân Phi, chuyện gì vậy?” Sở Phi Dương hỏi.

“Nga, phía trước có cơ dân*(dân đói),đệ thấy bọn họ thật sự rất đáng

thương, cho nên muốn bảo Giang Tam dừng xe, cứu tế một chút, nhưng mà
Giang Tam lại nói cái gì cũng không nghe a.” Sở Vân Phi giận dữ đáp.

Sở Phi Dương xốc rèm lên nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy trên đường

tốp năm tốp ba người nâng đỡ nhau chậm rãi đi.

Sở Phi Dương vén vạt áo đứng dậy xuống xe: “Ta đi nhìn xem.”

Sở Vân Phi ló đầu vào nhìn trái nhìn phải, rồi cười cười với Quân Thư

Ảnh nói: “ Quân…. đại ca, vậy.. đệ vào nhé.”

Một tiếng này được cậu kêu đến mà thân thiết, Quân Thư Ảnh thật đúng

là mạc danh kỳ diệu, nhìn cậu một cái, cũng không nói gì, lại quay nhìn ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.