cái, cao giọng lên tiếng. Vừa nói xong, Quân Thư Ảnh thanh âm sắc nhọn
mang chút hoản loạn vang lên: “Ngươi câm mồm!”
Thanh Lang thu tay, cười dài nhìn Quân Thư Ảnh đang thở gấp gáp.
Ánh mắt Quân Thư Ảnh tràn đầy phẫn nộ, y thấp giọng nói: “Ngươi thắng
Thanh Lang, ngươi lấy chức giáo chủ đi. Ta sẽ lập tức biến mất khỏi mắt
ngươi, từ nay về sau sẽ không quay về Thiên Nhất giáo. Ngươi nể tình
chúng ta tốt xấu gì cũng là đồng môn với nhau, chuyện này thỉnh ngươi
không nói ra ngoài. Như thế nào?”
Thanh Lang cầm cổ tay Quân Thư Ảnh, ngó tay chậm rãi vuốt ve, nói:
“Ngôi vị giáo chủ căn bản đã ở trong tay ta dễ như trở bàn tay, ngươi nghĩ
mình có tư cách đem nó ra làm điều kiện với ta sao?!”
Không có nội lực hộ thể, Quân Thư Ảnh dần suy yếu, bất tri bất giác
đầu đã đầy mồ hôi.
Y cố gắng chống đỡ, trấn tĩnh nói: “Ta không có gì cả ngoại trừ một
mạng này”
Thanh Lang lại cười nhạo: “Ta muốn mạng của ngươi làm gì? Ngươi
cho là ai cũng giống như ngươi thích giết chóc sao?”
Quân Thư Ảnh không thể bình tĩnh được nữa, nôn nóng nghiến răng
nghiến lợi nói: “Vậy ngươi rốt cuộc muốn cái gì?! Ta trước đối với ngươi
không tệ, Thanh Lang, cho dù ngươi muốn ta chết cũng cho ta còn chút tôn
nghiêm.”
Thanh Lang nghiềm ngẫm nhìn Quân Thư Ảnh một hồi mới chậm rãi
mở miệng nói: “Xem như trước kia cũng có tình đồng môn, ta sẽ không
làm khó dễ ngươi. Ta chỉ yêu cầu ngươi trả lời ta một vấn đề mà thôi.”
Cao Phóng ở cách Thanh Lang và Quân Thư Ảnh khá xa. Quân Thư
Ảnh bị khống chế, hắn không dám mạo muội tiến lên, chỉ ở xa nhìn Thanh