DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 873

“Vì sao?” Quân Thư Ảnh rất là mặc danh kỳ diệu.

“Kỳ thật ta cũng không lo lắng bị vị sư cô này dây dưa, võ công của

nàng mặc dù cao, ta cũng tự nhận bản thân chẳng chút kém cỏi. Dù sao ta
cũng là đồ đệ của sư huynh nàng, nàng cũng sẽ không hạ sát thủ. Nhưng
mà nàng khi đó lại làm chậm trễ một chuyện quan trọng của ta. Ta vốn
muốn kéo dài thời gian một tháng để đi giải quyết…” Sở Phi Dương nói
xong cười nhìn Quân Thư Ảnh, thấy y vẫn là bộ dáng chẳng hiểu gì ráo như
cũ, liền giữ chặt bàn tay thon dài của y niết niết, cầm lấy một đầu ngón tay
thưởng thức, mỉm cười tiếp tục nói: “Khi đó có người vì ta mà bi thương
gần chết á, ta nếu không rèn sắt khi còn nóng, thừa dịp trống mà vào, thì
sao có thể biến cương thành nhu đây.”

Quân Thư Ảnh sắt mặt tối sầm, đẩy tay Sở Phi Dương ra: “Ngươi!

Ngươi không thể đứng đắn nói hết chuyện sao?!”

“Được, được, ta đứng đắn, ta đứng đắn.” Sở Phi Dương nhịn cười nói:

“Chúng ta tiếp tục nói.”

Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy ngươi chẳng còn chuyện gì

đứng đắn đâu. Ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi đi.”

Sở Phi Dương giữ chặt lấy cổ tay Quân Thư Ảnh kéo về phía sau, ôm

thân thể sắp ngã của y, ghé vào lỗ tai y nói: “Nhưng mà ta một mình không
thể nghỉ ngơi nha…”

Quân Thư Ảnh còn chưa kịp trả lời, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng

nhốn nháo vang lên, tiếng kêu sợ hãi của khách nhân hoà vào thanh âm
binh khí va chạm nhau. Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh nhìn nhau một lát,
cùng đứng dậy đi ra ngoài.

Chỉ thấy bàn ghế trong chính sảnh khách điếm hỗn độn, một nữ tử mặc

hồng y lăng không bay đến, trường tiên trong tay múa lên uy vũ sinh
phong, mấy nam nhân bị truy đánh cho kêu cha gọi mẹ, chui thẳng xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.