DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 905

Hắn thuộc về ta. Quân Thư Ảnh dùng đôi cánh tay thon dài gắt gao ôm

lấy Sở Phi Dương, trong quãng đường bóng tối như vô cùng vô tận này hơi
hơi nhắm lại hai mắt.

Chỉ thuộc về ta.

Rốt cuộc Sở Phi Dương đã cuốn lấy được một khối đá nhọn nhô ra trên

vách động, thân thể hai người lung lay một lúc, cuối cùng cũng ổn định.

Quân Thư Ảnh thở ra một hơi, nhìn nhìn vẻ mặt khẩn trương của Sở Phi

Dương, lại thoáng nhìn qua khoảng không dưới chân, mở miệng nói:
“Chúng ta nếu còn tiếp tục rơi xuống không chừng sẽ trực tiếp rơi xuống
âm tào địa phủ ha.”

Sở Phi Dương trừng mắt nhìn y một cái, có chút suy yếu nói: “Tại thời

điểm này không nên nói mấy chuyện đùa như vậy.”

Quân Thư Ảnh bĩu môi, đánh giá xung quanh: “Bây giờ phải làm gì?

Trên không thấy trời, dưới không chạm đất a.”

Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn, nhíu mày nói: “Chúng ta rơi xuống nơi

này lâu như vậy, hiện tại nhất định cách động khẩu rất xa, huống hồ thạch
bích này xốp như thế, muốn đi lên căn bản không có khả năng.”

Quân Thư Ảnh gật gật đầu: “Vậy đi xuống đi.”

Sở Phi Dương nhìn bóng đen dày đặc dưới chân, hít một hơi: “Đành

phải thế thôi.”

Hai người còn chưa động, bên tai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm

cực kỳ âm lãnh, giống như kim loại bị ăn mòn, chói tai sắc nhọn: “Các
ngươi là người nào?! Ở trong này làm gì?!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.