DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 952

“Hai khả năng nào?” Quân Thư Ảnh nghi hoặc hỏi.

“Một là thiên tai, một là nhân hoạ.” Sở Phi Dương nói xong liền hướng

Quân Thư Ảnh nở nụ cười tinh quái, hàm răng trắng dưới ánh trười chiều
loe loé sáng lên.

Quân Thư Ảnh khinh bỉ nhìn hắn một cái.

“Được rồi, mặc kệ là nguyên nhân gì cũng không liên quan tới chúng ta.

Dù là sư phụ ta thì từ lâu cũng đã thoát li nơi này. Chúng ta nhanh nhanh
tìm Giang Tam mới là việc chính.” Sở Phi Dương nói xong, một phen túm
lấy Quân Thư Ảnh, vọt lên phía trước. Cho dù trong cánh tay còn mang
theo Quân Thư Ảnh chưa kịp sử khinh công, nhưng bóng dáng Sở Phi
Dương vẫn nhẹ nhàng linh hoạt như trước, giống như một con hùng ưng
trên không trung chao lượn.

Quân Thư Ảnh rõ ràng liền thả lòng tay chân, an nhàn hưởng thụ cảm

giác được Sở Phi Dương hộ ở trước ngực, cùng nhau đón ánh tà dương
cùng gió biển mà đi, hơi hơi nheo mắt lại.

Thiên tai cùng nhân hoạ…thiên tai dù có lợi hại, cũng không thể mang

đi toàn bộ nhân khí. Chỉ cần một người sống sót, có thể khiến cho hòn đảo
nhỏ này trọng hoán sinh cơ. Nhưng nó lại đã chết, bị chết hoàn toàn như
thế, ngay cả một cọng cỏ một gốc cây cũng đều khoác lên vẻ thê lương đau
khổ. Chỉ có nhân hoạ, chỉ có lòng người rước lấy đại hoạ mới có thể đem
một thế ngoại đào nguyên hoá thành Tu La tràng tối tăm mù mịt.

Thế gian đáng sợ nhất chính là lòng người, Quân Thư Ảnh cũng từng

cảm thụ sâu sắc chuyện này. Trên đời này chân tướng tàn khốc nhất cũng
không thể khiến người ta sa sút, nhưng nó cũng không mang đến cảm thụ
sung sướng gì. Cho nên Sở Phi Dương không muốn để Quân Thư Ảnh miệt
mài theo đuổi chuyện này, tốt nhất y ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ, hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.