Bạch Hồ khổ sở giãy giụa mấy lần, bởi vì bị tấm lưới cuốn lấy, tứ chi
không cách nào đứng thẳng được, chỉ có thể lăn lộn ở trên đất, muốn thoát
khỏi trói buộc của tấm lưới.
Khổ sở rên vài tiếng, phiêu đãng trong sơn động. Bạch Hồ càng giãy
dụa, tấm lưới càng xiết chặt. Nhìn tấm lưới phát ra kim quang, Tịch Tích
Chi lại cảm thấy hơi khó chịu, móng vuốt nhỏ bám chặt tay áo bào của An
Hoằng Hàn, có vẻ có chút khẩn trương.
"Ngươi tu tiên, chỉ cần lão đạo không ra tay với ngươi, kim võng này
tuyệt đối sẽ không bắt lấyngươi, không cần lo lắng quá mức." Phùng chân
nhân phát giác biểu hiện khác thường của con chồn nhỏ, mở miệng an ủi
một câu. Món pháp bảo này của ông, trong thiên hạ, có một không hai.
Bạch Hồ nhìn thấy Phùng chân nhân, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Lăn
lộn trên mặt đất muốn chạy đi, ai ngờ lại lăn tới bên cạnh An Hoằng Hàn.
Còn chưa lăn đến dưới chân, Bạch Hồ giống như là đụng vào thứ gì, trong
nháy mắt lại bị bắn ngược trở về mấy mét.
Tịch Tích Chi mở to hai mắt, rõ ràng nhìn thấy mới vừa rồi trước mặt
An Hoằng Hàn đột nhiên xuất hiện một vệt kim quang, chính là đạo kim
quang kia ngăn cản Bạch Hồ, bắn ngược nó trở về.
Khí thế đế vương quả nhiên bá đạo. . . . . .
Nhưng tại sao nó và An Hoằng Hàn chung đụng lâu như vậy, đạo kim
quang này lại chưa từng xuất hiện qua? Rất nhiều nghi vấn chiếm cứ ở
trong đầu Tịch Tích Chi.
Có lẽ là nhìn ra đứa trẻ mặt ủ mày ê vì cái gì, An Hoằng Hàn nhẹ nhàng
vuốt ve lông của nó, "Đừng quên, ngươi chính là người tu tiên, sao có thể
đánh đồng ngươi với bọn họ?"