Những lời này vừa nói ra, không chỉ An Hoằng Hàn và Phùng chân
nhân đều khiếp sợ, ngay cả con Bạch Hồ kia cũng trừng lớn mắt.
Mới vừa rồi ở chỗ sâu trong huyệt động, trừ nàng và chủ thượng, chỉ
còn dư lại một con chồn. Như vậy bé gái này chẳng phải là. . . . . . ?
Càng nghĩ càng thấy phải chuyện nghiêng về suy đoán của mình. Ánh
mắt của Bạch Hồ tràn đầy rung động, sợi tóc ngân bạch, còn có tròng mắt
màu xanh thẩm kia, cùng với dấu ấn màu đỏ giữa trán, mỗi một chỗ đều
giống con Vân Chồn kia như đúc.
"Nói chuyện?" Phùng chân nhân đưa tay nâng Bạch Hồ lên, cũng là lần
đầu tiên nghe được loại chuyện như vậy. Phàm là yêu tinh, chỉ cần lúc là
hình thú, đều không thể nói tiếng người, đây chính là chuyện mọi người
đều biết. Đột nhiên có một ví dụ khác thường như vậy, sao Phùng chân
nhân có thể không coi trọng?
Tầm mắt An Hoằng Hàn cũng tập trung trên người Bạch Hồ, hình như
cũng ôm mấy phần hứng thú với con chồn này.
"Nói." Chỉ một chữ, làm cho người ta không sản sinh được bất kỳ cảm
xúc phản kháng nào.
Thân thể Bạch Hồ run lên, cực kỳ sợ hãi khí thế phát ra trên người An
Hoằng Hàn. Nó rúc đầu, sợ hãi cúi đầu không dám đánh giá An Hoằng
Hàn.
Cách hồi lâu, Bạch Hồ vẫn không có mở miệng, tính nhẫn nại của An
Hoằng Hàn rốt cuộc mất hết, "Không mở miệng. . . . . . ?" Lạnh lùng kéo
dài giọng nói, khí thế mãnh liệt uy áp tỏa ra, An Hoằng Hàn đi lên phía
trước hai bước, giơ tay lên liền rút bảo kiếm từ trong vỏ ra, gương mặt anh
tuấn, không nhìn ra chút cảm xúc nào, tất cả biểu hiện đều vô cùng lãnh
huyết, kiếm chống đỡ ở cổ Bạch Hồ, "Không nói sao? Như vậy trẫm lập
tức lột da của ngươi."