Ánh mắt An Hoằng Hàn nhìn Tịch Tích Chi, chậm rãi mở miệng liền
nói: “Chỉ chút đạo hạnh này của ngươi, sao đủ để mê hoặc trẫm?”
Nêu so định lực An Hoằng hàn tuyệt đối là người nổi bật nhất. Hắn đã
nhìn rõ giàu nghèo, sanh lý tử biệt của thế gian, còn có cái gì đủ mê hoặc
hắn?
Tịch Tích Chi vừa nghĩ, hình như đúng là như vậy. Ít nhất nàng chưa
từng nhìn thấy An Hoằng Hàn tỏ vẻ mưu cầu danh lợi đối với vật gì, thật là
nam nhân khó đoán.
“Nơi này cũng chỉ có ngươi mới có thể trúng Hồ Mị thuật của yêu
nghiệt kia.” Phùng chân nhân bất đắc dĩ lắc đầu, bộ dáng kia tựa như đang
nới đạo hành ngươi không đủ, còn phải chăm chỉ tu luyện.
Tịch Tích Chi cũng biết lúc này, nàng vô cùng yếu ớt. Nhưng nàng có
thể có biện pháp gì? Nàng trọng sinh đến dị thế, chỉ mới mấy tháng, coi
như căn cơ rất tốt, cũng không thể lợi hai đến đâu.
Vì bị An Hoằng Hòa và Phùng chân nhân khi dễ, con chồn nào đó ở
trong lòng định ra cho mình một kế hoạch tu luyện, cần phải nâng tu vi lên,
không thể dựa vào cây to An Hoằng Hàn này sống qua ngày nữa.
Bảo kiếm trong tay An Hoằng Hàn, tiến vài phần vào cổ Bạch Hổ, bộ
lông trắng nơi cổ Bạch Hổ bị từng giọt máu tươi nhuộm đỏ, đau đến Bạch
Hồ nhe răng gào thét một tiếng.
Đều là động vật, Tịch Tích Chi dĩ nhiên không muốn nhìn thấy cảnh
tượng này. Nhưng vừa nghĩ tới thân phận của đối phương và an nguy của
Từ lão đầu, Tịch Tích Chi dĩ nhiên biết mình nên làm cái gì, không nên làm
cái gì, đứng lẳng lặng ở một bên, không dám có động tác.
Bạch Hồ bị dọa đến tròng mắt phát ra một chút lệ quan, ở dưới uy hiếp
của An Hoằng Hàn, cuối cùng run rẩy mở miệng, “Sơn động bên kia có cơ