An Hoằng Hàn vừa dứt lời, từng hàng ngự lâm quân đứng chỉnh tề ở
trước mặt của hắn, mỗi người nghiêm chỉnh chờ đời.
“Bao vây đáy vực vực Đoạn Tràng lại, có bất kỳ gió thổi cỏ lay, lập tức
bẩm báo. “Vì phòng ngừa nửa yêu chạy trốn, phải làm chút đề phòng.
“Chúng ta mau mau đi tìm Từ lão đầu.” Tịch Tích Chi kéo kéo tay áo
bào của An Hoằng hàn, ý bảo hắn đi nhanh một chút. Mới vừa rồi ở trong
sơn động đã làm trễ nãi không ít thời gian, nếu còn chậm trễ, hậu quả khó
mà lường được.
“Tất cả đều lên tinh thần, coi chừng thật tốt, nếu xảy ra điều gì ngoài ý
muốn, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi.” An Hoằng Hàn phất áo bào một cái, xoay
người mang theo Tịch Tích Chi liền rời đi.
Dưới chỉ dẫn của Bạch Hồ, đám người An Hoằng hàn đi tới một phía
khác của sơn động. Nơi này cỏ cây tươi tốt, tương đối bí mật. Nếu không
phải quan sát cẩn thận, rất khó phát hiện ra cửa động cao hơn nửa mét đó.
Chung quanh có thật nhiều cỏ dại cản trở, sơn động chỉ lộ ra một chút.
“Chính là chỗ này. Mỗi lần ta đều tiến vào bằng cửa trước sơn động, mà
chủ thượng là đi đường này.” Từ trước đến giờ nàng và chủ thượng đều là
tách ra đi, sợ dẫn tới sự chú ý của người khác, gặp phải phiền toái không
cần thiết.
“Trước đi vào xem một chút.” An Hoằng Hàn phất mở cỏ dại xung
quanh, đi trước làm gương.
Phùng chân nhân rất muốn giành đi phía trước, nhưng bệ hạ đã đi vào
rồi, ông cũng không dám làm trái ý của hắn.
Ánh sáng trong sơn động này tương đối sáng ngời, đường đi cũng
không cso quanh có như vừa rồi. Phùng chân nhân một tay ôm Bạch Hồ,
một tay cầm kính chiếu yêu, chiếu sáng con đường phía trước.