Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích chi xụ xuống, vẫn không hề nản chí
nói: “Sáng sớm đương nhiên là dùng để ngủ, buồn ngủ mà không được ngủ,
sao tinh thần có thể sung mãn qua hết cả ngày!”
“Ngụy biện,” Lời nói không hề phập phồng, nói ra từ trong miệng của
An Hoằng Hàn. An Hoằng Hàn giơ tay lên búng một cái lên trán Tịch Tích
Chi, hình như hơi trừng phạt một chút.
An Hoằng Hàn nắm giữ lực đạo vô cùng tốt, cho nên lần này sẽ không
khiến Tịch Tích chi quá đau, nhưng cũng đủ dạy dỗ nàng.
Tịch Tích Chi che trán, chu cái miệng nhỏ nhắn, một bộ dáng không hài
lòng.
“Đây là ngươi lấy cớ lười biếng, càng ngủ càng thích ngủ, chỉ có
nghiêm khắc kiềm chế bản thân, mới có thể có thành tựu.” An Hoằng Hàn
quét mắt nhìn toàn thân Tịch Tích Chi, cúi người lại gần lỗ tai của nàng
nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn nhanh chóng tu luyện đắc đạo? Không
có thân thể khỏe mạnh, xem sau này ngươi làm thế nào.”
Mặc dù Tịch Tích Chi đang tu luyện phép thuật, nhưng hàng yêu phục
ma và lúc phi thăng đều cần hao phí thể lực, không có một thân thể khỏe
mạnh, co hội vượt qua kiểm tra là cực kỳ khó khăn.
Cho dù Tịch Tích Chi bất mãn, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Suy nghĩ biểu hiện ở sơn động vào hai ngày trước, mình một chút thực
lực cũng không có. Tuy có tinh lực ở trong thân thể, nhưng còn không đấu
lại An Hoằng Hàn- một người phàm tục.
“Nghĩ thông suốt là tốt nhất.”
Chẳng may ngày nào đó linh lực mất đi hiệu lực, thể lực liền phát huy
được tác dụng. An Hoằng Hàn cũng là suy nghĩ cho Tịch Tích Chi, giống