"Còn không nhanh rời giường?" An Hoằng Hàn mở ra bước chân, chậm
rãi đi tới.
Bước chân của hắn rất ổn, âm thanh bịch bịch làm cho tâm người ta rất
áp lực.
Vốn thính lực Tịch Tích Chi rất tốt, nghe tiếng bước chân, trái tim nhỏ
cũng run rẩy theo quy luật đó.
"Trẫm biết ngươi đã tỉnh, chẳng lẽ quên hôm qua trẫm đã nói gì?" An
Hoằng Hàn ngồi vào bên mép giường, vén chăn bông màu vàng kim lên.
Nhất thời lộ ra nửa thân thể uốn éo của Tịch Tích Chi, một khuôn mặt
nhỏ nhắn bởi vì ở trong chăn kín mít đã lâu, cho nên kìm nén đến đỏ bừng.
Nhưng ánh mắt kia lại nhắm thật chặt, hình như vẫn còn ngủ say.
Nhìn Tịch Tích Chi ngủ yên ổn, An Hoằng Hàn quả thật có một chút
không nhẫn tâm đánh thức nàng. Nhưng đây chẳng qua là không đành lòng
mà thôi, tâm tình như vậy còn chưa đủ để cho An Hoằng Hàn thay đổi
quyết định. Đưa tay liền dùng sức vỗ cái mông của Tịch Tích Chi, thành
công kêu tỉnh tiểu hài tử còn trong giấc ngủ.
Bất mãn bĩu môi, Tịch Tích Chi hừ hừ hai tiếng, lật người ôm chăn
bông tiếp tục ngủ say. Không quan tâm An Hoằng Hàn sử dụng ‘bạo lực’,
mắt càng không mở ra chút nào.
"Không sai, có thể ngủ." Sắc mặt của An Hoằng Hàn vẫn không thay
đổi, lạnh lẽo giống như ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài, không để
cho bất luận kẻ nào đi vào trái tim của hắn.
Ai nói Tịch Tích Chi không tỉnh? Lấy thính lực của nàng, cộng thêm cái
vỗ mông kia, dù là heo cũng tuyệt đối không ngủ được. Nhưng... suy nghĩ
cho cái chân củ cải đỏ của mình, Tịch Tích Chi chỉ có một lựa chọn... dó
chính là giả bộ ngủ.