An HOằng Hàn chỉ nhìn thoáng qua, liền suýt nữa không nhịn được,
nhanh chóng nhìn chỗ khác.
“Ngủ đủ rồi.” Tịch Tích Chi rất muốn nói “không ngủ đủ”, nhưng chạm
đến đôi mắt lạnh như băng của An Hoằng Hàn, nhất thời lời nói đã đên
khóe miệng, nhưng vẫn không nói ra được.
Trong lòng sinh ra một cỗ hờn dỗi, chẳng biết tại sao, nghĩ tới An
Hoằng Hàn dùng nước lạnh dội mình, tâm tình Tịch Tích Chi liền hỏng bét
đến rối tinh rối mù.
“Còn không ngoan ngoãn rời giường thay quần áo?” An Hoằng Hàn tiếp
nhận y phục của Tịch Tích Chi từ trong tay cung nữ, đưa cho Tịch Tích
Chi.
Tịch Tích Chi nào dám không theo, cho dù trong lòng tức giận, nhưng
còn không có đánh mất lý trí đi chọc giận An Hoằng Hàn, thuận theo nhận
lấy y phục mặc vào.
Nhìn bộ dáng hờn dỗi của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn lập tức nhíu
mày. Phương pháp này của hắn cũng hoàn toàn là bất đắc dĩ, nếu lần này
dung túng Tịch Tích Chi, như vậy lần sau thì sao? Lần lượt dung túng chỉ
sẽ tạo thành nàng càng ngày càng lười biếng.
“Nếu không rời giường, đợi lát nữa liền không cho ăn đồ ăn sáng.” An
HOằng Hàn xoay người đi ra ngoài hai bước, không nhìn vẻ mặt Tịch Tích
Chi.
Tịch Tích Chi tức giận, nghiến răng nghiến lợi, trong đời Tịch Tích Chi
thích nhất hai chuyện, chính là ăn và ngủ. An Hoằng Hàn lập tức phá hư
toàn bộ hai chuyện, Tịch Tích Chi há có thể không hận sao? Hàm răng
nghiến ‘két két’ vang dội, Tịch Tích Chi quay đầu nghiêng qua một bên, hừ
một tiếng.