DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 113

Nhìn động tác cùng vẻ mặt chăm chú của An Hoằng Hàn, tròng mắt

màu xanh của Tịch Tích Chi đã ươn ướt. Trừ sư phụ ra chỉ có An Hoằng
Hàn đối tốt với nàng nhất. Có thể ở nơi đất khách quê người gặp được nam
nhân ‘ tốt bụng ’ thực sự là may mắn một đời. Giờ phút này Tịch Tích Chi
đã sớm quên mất lúc trước An Hoằng Hàn trêu cợt nàng như thế nào. Đầu
tiên là tính toán thịt của nàng, sau đó lại mưu tính đến da lông của nàng.

"Lần sau bị khi dễ, trực tiếp nói cho trẫm, trẫm sẽ đòi lại cho ngươi."

Ánh mắt lạnh lùng của An Hoằng Hàn chợt lóe ánh sáng ác độc rồi biến
mất.

Tịch Tích Chi lè đầu lưỡi đỏ hồng ra liến một chút ngón tay An Hoằng

Hàn đi qua vết chai trong lòng bàn tay hắn.

Vốn muốn dọa con chồn nhỏ to gan lớn mật này một lần nữa nhưng sau

khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy cảm động của nó, An Hoằng Hàn dừng lại
không nói. Đôi khi làm chút chuyện cảm động nó càng có thể xuyên qua
trái tim con chồn nhỏ. Đạo lý này giống như một dạng thủ đoạn. Đến một
giai đoạn nào đó nhất định phải cho đám thần tử như sói kia một chút lợi
ích ngon ngọt để bọn họ cam tâm tình nguyện bán mạng cho ngươi.

Thầy thuốc thú ý nghe được tuyên triệu vội vàng theo thái giám chạy

đến.

Vừa mới bước vào bậc thềm điện Bàn Long, âm thanh lão thầy thuốc

thú y đã truyền đến, "Bái kiến bệ hạ."

Ông cực kỳ thích Vân chồn, từ khi bước vào điện Bàn Long điện, ánh

mắt liền bắt đầu tìm bóng dáng của con chồn nhỏ. Cuối cùng nhìn thấy quả
cầu đáng yêu kia ở trên đùi An Hoằng Hàn. Nhưng đồng thời ánh mắt ông
cũng nhìn thấy vết bầm tím khắp người con chồn nhỏ, thất kinh, hô: "Này
vết thương khắp người làm sao có?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.