Khi An Hoằng Hàn nói những lời này, Tịch Tích Chi còn bực bội một
lúc lâu. Nhưng thời gian càng dài, lại cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.
Mấy ngàn ngự lâm quân ở xung quanh hoàng cung, lục soát nhiều ngày
như vậy, vẫn không tìm được một chút tung tích của Từ lão đầu. Nàng cũng
không phải là thần tiên, sẽ không bấm ngón tay tính toán, càng thêm không
tính ra được chỗ ở của Từ lão đầu. Nếu như sau khi xuất cung, không cẩn
thận gây phiền toái cho An Hoằng Hàn, đó mới là không dễ thu dọn.
Mấy ngày nay, Đông Phương Vưu Dục - thân là thái tử Luật Vân quốc
cũng không có nhàn rỗi, phái người đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của Từ lão
đầu, không ngừng thu thập các loại tin đồn về hồ yêu.
Gần đây Tịch Tích Chi không nhìn thấy bóng dáng của hắn, nhiều tiệc
rượu, hắn đều chưa từng xuất tịch.
Nằm ở trên bàn gỗ lim, tay phải Tịch Tích Chi nắm một cây bút lông,
đầu ngọn bút dính mực nước đen nhánh, Tịch Tích Chi nhìn mấy tờ giấy
Tuyên Thành để ở trên bàn, nhất thời mặt ủ mày ê, như ăn phải một miếng
Hoàng Liên.
Bên tai phiêu đãng tiếng nói nghị luận quốc sự của các đại thần, Tịch
Tích Chi thỉnh thoảng nghe lén một lúc, cũng biết không ít tình trạng gần
đây của Phong Trạch quốc.
Trong tay An Hoằng Hàn đang cầm một phong tấu chương, cầm bút phê
duyệt, không làm ra hành động nào để ý tới thuộc hạ đang bẩm báo chuyện
ở phía dưới.
Khi ngươi cho là hắn không có nghiêm túc lắng nghe, hắn lại có thể nói
ra đúng chỗ thiếu xót của ngươi, khiến đại thần cảm thấy áp lực gấp bội.
Tịch Tích Chi thấy hắn có công phu chuyên tâm như thế, hận nghiến
răng nghiến lợi. Nếu nàng cũng có thể vừa luyện chữ, vừa suy nghĩ viễn