vong, thật là tốt biết bao. . . . . .
Chỉ là suy nghĩ một chút, rất không có khả năng, Tịch Tích Chi chỉ có
thể than thở, lắc đầu tiếp tục luyện chữ.
An Hoằng Hàn bớt chút thời gian nhìn sang bên cạnh, vừa vặn nhìn hết
một màn này vào trong mắt, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười nhạt.
Mỗi lần đến thời điểm luyện chữ, nàng luôn biểu hiện bộ dáng bi tráng như
sắp lên chiến trường giết giặc. . . . . .
Chỉ là, ngược lại rất thú vị.
"Bẩm báo bệ hạ, cuộc sống của dân chúng ở Phong Châu đã bắt đầu
khôi phục lại, tin tưởng không lâu sau, cuộc sống của dân chúng sẽ khôi
phục lại như trước." Lưu Phó Thanh đứng nghiêm túc ở phía dưới, cầm
trong tay văn thư được phương xa ra roi thúc ngựa đưa tới, trên đó viết tình
huống gần đây của Phong Châu.
Ti Đồ Phi Du cũng ở trong ngự thư phòng, nhìn khuôn mặt già nua của
Lưu Phó Thanh, cảm giác không thoải mái. Còn nữa, xử lý nạn lụt ở Phong
Châu, tất cả đều là công lao của mình, tại sao có thể để đối thủ một mất một
còn đoạt đi.
"Đó là tất nhiên, tuy vi thần bất tài, nhưng cũng hiểu đạo lý dân sanh
chính là gốc rể của một nước. Khi vi thần sắp trở lại từ Phong Châu, cuộc
sống dân chúng Phong Châu đã từ từ đi vào quỹ đạo"
Ý của lời này, hình như muốn nói vừa rồi Lưu Phó Thanh bẩm báo như
vậy, toàn bộ đều là lời vô nghĩa.
Sắc mặt Lưu Phó Thanh biến đổi ngay tại chỗ, giận đến hừ một tiếng.
Lửa giận vô hình ở trong mắt hai người bắn vào nhau đến bốc lửa, Tịch
Tich Chi nhìn vẻ mặt ganh đua của hai người, lại nhìn một chút vẻ mặt lạnh