DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 1237

Lâm Ân vừa thấy dáng vẻ mất trí của hắn liền thấy kinh sợ, xoay người,

dựa sát vào tai Tịch Tích Chi, nhỏ giọng nói: “Tiểu tổ tông, lát nữa mặc kệ
chuyện gì xảy ra, người cứ chạy thẳng về phía trước, chạy đến bên bệ hạ
nhé.” Lúc đó mới có cơ hội để bảo vệ mình.

Từng làm việc chung với Ngô Kiến Phong nhiều năm, Lâm Ân cũng

biết một chút về tính cách của Ngô Kiến Phong. Có lẽ, sau khi hắn sát hại
ca ca ruột của mình, tâm lý của người này đã bắt đầu vặn vẹo, nhìn thấy bất
kỳ người nào cũng đều tràn ngập địch ý. Tâm tình bị đè nén, sợ rằng hôm
nay nhất định sẽ phải bộc phát.

Tịch Tích Chi cũng biết được tính chất nghiêm trọng của sự việc này.

Tuy nàng có chút khờ khạo, nhưng không đến mức ngu đần. Rõ ràng Lâm
Ân muốn lấy thân mình làm lá chắn kéo dài thời gian, ngăn cản Ngô Kiến
Phong, để mình có thời gian chạy trốn.

Từ trước đến giờ, Tịch Tích Chi không thích cách làm ‘một mạng đổi

một mạng’ không có lời này. Bàn tay nhỏ bé mềm mại cầm ngược lại bàn
tay đầy vết chai sạn của Lâm Ân, “Tổng quản đại thúc, chuyện này là do ta
gây nên, muốn đi thì cùng đi, muốn ở thì cùng ở. Cho dù muốn đi mật báo,
người đó nên là ngài.”

Bình thường, tiểu cô nương nhìn thấy bệ hạ như chuột thấy mèo, vào

giờ khắc này, trong mắt lại tràn đầy vẻ kiên định.

Lâm Ân chợt hiểu ra vì sao bệ hạ lại sủng ái Tịch cô nương như thế, bởi

vì nàng xứng đáng!

Đáy mắt Lâm Ân long lanh ánh lệ, nước mắt chậm rãi rơi xuống từ khóe

mắt nhăn nheo.

“Tiểu tổ tông, tương lai của người vẫn còn dài, mà nô tài đã sống hơn

nửa đời người, đã sống đủ rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.