Đêm nay, hắn đi một bước này, hắn đã không nghĩ tới có thể sống để
thấy mặt trời ngày mai nữa.
Thay vì sống trong hoàng cung bị người khác cười nhạo, không bằng
chết thoải mái đi! Nhưng cho dù muốn chết, hắn cũng phải kéo theo một
người chịu tội thay.
Mà trong mắt hắn, kẻ xui xẻo chịu tội thay, đương nhiên là Tịch Tích
Chi đang trốn phía sau Lâm Ân.
Tịch Tích Chi khẽ kinh hô, nhớ tới chuyện gì đó, nghiêng người nheo
mắt, “Ngươi… Ngươi cố ý xếp đặt, dụ ta tới nơi này!”
Nếu không phải như thế thì làm sao biểu hiện của Ngô Kiến Phong lại
khác thường như vậy?
Giờ khắc này, Tịch Tích Chi hận không thể đập đập đầu. Tại sao nàng
lại ngốc như vậy? Vốn cho rằng, Ngô Kiến Phong bất thường, chắc chắn là
có âm mưu gì đó, cho nên mới bám theo hắn đến đây. Vậy mà tất cả đều là
do người ta cố tình cài bẫy, mà mình chẳng những đoán không ra, còn tự
cho là thông minh, nhảy vào bẫy nữa! Không phải mười phần ngu đần, thì
là cái gì?
Tịch Tích Chi chưa bao giờ hận bản thân như hiện tại.
Lâm Ân đã lăn lộn trong hoàng cung nhiều năm, lập tức hiểu rõ ý tứ
trong lời nói của hai người. Ông hừ một tiếng về phía Ngô Kiến Phong,
“Hèn hạ!”
“Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi mới hiểu được tính tình của ta sao? Lâm
tổng quản.” Ngô Kiến Phong tái mặt, đè nén cơn thịnh nộ chưa bộc phát.
Vốn là hắn đã từng có hiềm khích với Lâm Ân, lúc này Lâm Ân lại chủ
động đến đây, dĩ nhiên là hắn không thể nào thả người một cách dễ dàng.